...
Chậm rãi leo lên núi, Mỹ công tử có thể cảm nhận được áp lực trên cầu thang ngày càng lớn, không chỉ ở trên thân thể mà còn ở tinh thần.
"Khảo hạch này dành cho Thập giai trở xuống? Liệu có khả năng hoàn thành không?" Mỹ công tử nhịn không được hỏi.
Đường Tam mỉm cười nói: "Năm đó nếu ta có thể hoàn thành, vậy ta tin rằng tương lai cũng sẽ có người hoàn thành. Hơn nữa, đây chỉ là một hồi ức tốt đẹp ở kiếp trước của ta, về phần có ai có thể hoàn thành nó không, đối với chúng ta thực sự quan trọng sao? Không lâu sau chúng ta sẽ rời đi. Lại nói, thánh sơn này khá tốt, đến lúc đó không chừng sẽ mang đi cùng đi."
Mỹ công tử cười nói: "Chàng vui là được."
Từ khi trở thành Chuẩn Hoàng, trong mắt nàng Đường Tam ngày càng thong dong. Dù khi đối mặt với Hoàng Giả, hắn cơ bản đều nhìn thẳng đối phương, không thận trọng như lúc trước, khí chất xuất trần hơn một chút.
Trên thực tế, ngay cả nàng cũng không thể xác định bây giờ thực lực của Đường Tam như thế nào.
Lam Kim Thánh Sơn, Cung Lam Kim, Sinh Mệnh Chi Tháp được xây dựng với mục đích kết hôn, cũng là nơi để bế quan tu luyện trước khi thành Hoàng. Theo từng bước Đường Tam leo lên, Mỹ công tử có cảm giác không chân thực. Đây là xây dựng chỗ tu luyện thuộc về bọn họ ở nơi quan trọng nhất Tổ đình, dưới sự chú ý của các Hoàng Giả, Lưu Ly Thiên Tinh Hoàng thậm chí tự mình đặt nền móng cho bọn họ. Tương lai khi các Hoàng Giả biết người bọn họ trợ giúp là nhân loại thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Nam nhân bên cạnh mình to gan đến cỡ nào, vậy mà thật sự đã làm được. Hắn có thể làm những gì người khác không thể. Ở bên cạnh hắn, không nói tới các thứ khác, riêng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý thôi đã khiến Mỹ công tử vô cùng phấn khích.
800 mét, Đường Tam và Mỹ công tử leo một giờ mới lên đến đỉnh núi. Một cầu thang dẫn từ chân núi lên đỉnh núi đã hoàn thành. So với khảo hạch thứ nhất năm đó, cầu thang này dài hơn và có độ khó lớn hơn. Dưới Thập giai gần như không thể hoàn thành leo núi. Theo cảm thụ của Mỹ công tử, dù là cường giả Thập giai đỉnh phong cũng không hẳn có thể lên được đỉnh núi, chỉ có cường giả Thập Nhất giai mới có nắm chắc. Mà theo quy định của Tổ đình, chỉ những người có tu vi Cửu giai trở xuống mới có tư cách leo cầu thang này.
Đường Tam thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Quá trình leo lên, tạo ra từng bậc thang cũng rất tốt cho hắn.
Hắn có thể ở dưới mặt đất, yên lặng cảm thụ những thay đổi của bản thân và hồi tưởng năng lực kiếp trước. Hắn muốn thành Hoàng, độ khó sẽ vượt quá tưởng tượng của các Hoàng Giả. Bởi vì khi hắn thành Hoàng sẽ bước lên con đường trở về, tìm về lực lượng cường đại khi là Thần Vương.
Đến vị diện này đã lâu, tới nay hắn vẫn sử dụng năng lực do Yêu Thần biến và Thiên Tinh biến mang đến. Mặc dù có Thần Vị Hải Thần, nhưng có rất nhiều năng lực của Hải Thần hắn không thể sử dụng ở hiện tại. Mà kiếp trước lực lượng cấp Thần Vương mới thật sự là căn bản của hắn.
Nhân dịp nhớ lại Hải Thần khảo hạch thứ nhất, Đường Tam cũng nhớ lại năng lực của mình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí nhớ của mình, để cơ thể dần thích ứng với lực lượng cũ, đặt cơ sở cho lần bế quan sắp tới và độ kiếp trong tương lai.
Trên đỉnh núi cũng không trống vắng, nơi này đã có rất nhiều tài liệu trân quý được chuẩn bị trước. Ngoài khoáng thạch thuộc tính ngũ hành còn có một ít tài liệu đặc biệt do Lam Kim Thụ tộc gửi tới, chẳng hạn như thân cây Lam Kim Thụ, tất cả đều là thân chính. Tất nhiên, những thứ này không phải có được từ săn gϊếŧ tộc nhân Lam Kim Thụ tộc, mà là do tộc nhân lưu lại sau khi chết. Có thể nói, để xây dựng Sinh Mệnh Chi Tháp ở Tổ đình và các chủ thành khác, Lam Kim Thụ tộc gần như đã dùng hết tích luỹ của mình. Đây cũng là thành ý của Lam Kim Thụ tộc, đã được các Hoàng Giả nhất trí công nhận.
Tài nguyên bị thành Hắc Long cướp đi đã được Từ An Vũ đoạt lại. Từ An Vũ không đem nó về thành Thuỷ Tinh, mà gửi tới Tổ đình, để Tổ đình chuyển giao cho Đường Tam. Đường Tam đã gửi lại những thứ vốn thuộc về thành Thuỷ Tinh, chỉ giữ lại di hài của Tam trưởng lão, cũng là những thân cây to lớn nhất.
Lam Kim Thụ cấp Đại Tinh Vương, mặc dù không thể so sánh với Thụ Tổ về cấp độ, nhưng cũng là tài nguyên cực kỳ trân quý. Trong đó ẩn chứa năng lượng sinh mệnh vô cùng khổng lồ. Hơn nữa, Tam trưởng lão đã tiếp nhận lạc ấn Thụ Tổ tẩy lễ nên sở hữu cấp độ sinh mệnh cao hơn.
Mỹ công tử quay đầu nhìn Đường Tam, nói: "Chàng tự mình làm sao? Không cần triệu tập tộc nhân?"
Đường Tam khẽ cười nói: "Không cần, ta tự làm là được. Đừng quên, ta có truyền thừa của Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng."
Mỹ công tử trợn tròn mắt, ngươi vẫn chưa thể thoát khỏi thân phận Cận Miểu Lâm sao?
Quang ảnh nhàn nhạt lập loè xung quanh Đường Tam, một pháp trận khổng lồ phóng ra. Trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng Long ngâm trầm thấp vang lên, Hung Long Diệt Bá to lớn xuất hiện bên cạnh hắn. Nhìn từ xa, trên đỉnh thánh sơn màu lam đậm lung linh ánh vàng có một con cự long dài trăm mét, thật là kỳ vĩ.
Hung Long yên lặng cảm thụ ngũ hành chi lực xung quanh mình, sau đó chú ý sang Đường Tam.
Đường Tam nói: "Diệt Bá, hôm nay chúng ta sẽ xây dựng chỗ thuộc về chúng ta, ngươi giúp ta bỏ những tài liệu này sang một bên."
Diệt Bá than nhẹ một tiếng, thân hình to lớn vặn vẹo, chỉ bằng vào lực lượng thân thể đã nhanh gọn quét đống tài liệu sang một bên, để trống phần trung tâm trên đỉnh Lam Kim Thánh Sơn.
Mặc dù Đường Tam và Diệt Bá ký kết khế ước bình đẳng, nhưng ở cùng Đường Tam một thời gian, đặc biệt là khi thần trí được duy trì thanh tỉnh, nó ngày càng an tâm bồi bạn với Đường Tam. Nó cảm nhận được lực lượng của Đường Tam, đó là thứ nó chưa từng cảm nhận được ở bất kỳ Hoàng Giả nào. Nó không biết đó là lực lượng Thần Vị, chỉ cảm nhận được phần lực lượng đó không có Hoàng Giả nào có thể so sánh.
Đường Tam không nói gì với Diệt Bá, nhưng cũng không giấu giếm nó khi hắn làm nhiều chuyện khác nhau, vì vậy nó có thể cảm nhận được một đám lạc ấn huyết mạch kinh khủng trong cơ thể Đường Tam, đặc biệt là huyết mạch siêu cấp. Chính vì Đường Tam có nội tình như vậy nên mới giúp Diệt Bá khống chế được huỷ diệt chi lực, để nó điều chỉnh trạng thái của bản thân ngày càng tốt.
Trước hội đấu giá, Diệt Bá nghĩ rằng cuộc đời mình sắp kết thúc. Khi ngẫu nhiên thanh tỉnh, nó lại nghĩ đến tình cảnh gϊếŧ chóc khi mình phát điên, hoặc khi tu vi không ngừng tăng cao, nó không thể khống chế được ý niệm huỷ diệt mà dẫn tới thiên kiếp khủng bố. Nghĩ tới bộ dạng thảm hại đó, trong lòng nó đã sớm tuyệt vọng.
Cho đến khi nó gặp được Đường Tam, nó mới thực sự nhìn thấy hy vọng. Trong nháy mắt ký kết khế ước bình đẳng, nó cảm thấy đây mới là hy vọng thực sự. Mặc dù Đường Tam không cam đoan điều gì, nhưng nó có cảm giác nam nhân này sẽ dẫn nó thoát khỏi khổ ải, không để cho ý niệm huỷ diệt sinh ra ảnh hưởng với nó. Từ khi nó đi theo Đường Tam, huỷ diệt chi lực cũng không gây rắc rối cho nó nữa.
Trong thời gian này, nó cảm nhận được mỹ hảo mà nó chưa từng có trước đây. Đường Tam chưa từng quên giúp nó khống chế huỷ diệt chi lực. Huỷ diệt chi lực dường như đã trở nên ngoan ngoãn trong tay Đường Tam.
...