Chương 138: Nàng không ở đây


...

Quảng trường trung tâm thành Gia Lý lúc này rất náo nhiệt, người tương đối đông. Nơi này là trung tâm của thành, nếu như có thêm khu buôn bán, nơi này sẽ càng thêm phồn hoa.

Xa xa, Đường Tam đã thấy được tấm biển của trà sữa điếm. Trước cửa xếp một hàng dài, có thể thấy trà sữa này được hoan nghênh rất nhiều.

Đường Tam bước nhanh về phía trước, tiến về hướng trà sữa điếm.

Khi hắn đến gần cửa hàng, đột nhiên cước bộ chậm lại, trên mặt khó che giấu bộ dạng thất vọng.

Trong tiệm trà sữa chỉ có hai thân ảnh đang bận rộn, đó là tiểu cô nương lần nào cũng thấy và thiếu phụ ôn nhu.

Mụ mụ Mỹ công tử cùng tiểu cô nương đang bận rộn, duy chỉ không thấy thân ảnh Mỹ công tử.

Nàng không có ở đây.

Cảm giác mất mát mãnh liệt dâng lên trong lòng, nhiệt tình bị giội cho một chậu nước lạnh nhanh chóng dập tắt. Có lẽ vì quá quan tâm, cho nên mới thất vọng nhiều như vậy.

Đường Tam mân mê bờ môi, có chút sững sờ mà đứng nguyên tại chỗ. Hắn không đứng xếp hàng mua trà sữa, mà chậm rãi lui về phía sau, đến bên gốc cây quen thuộc mà ngồi xuống.

Nhìn dòng người nối đuôi không dứt mua trà sữa, nhìn mụ mụ Mỹ công tử bận rộn, Đường Tam cứ ngồi nhìn như thế. Trời đã dần tối, Đường Tam vẫn một mực nhìn chăm chú trà sữa điếm, lặng yên chờ đợi.

Nàng hôm nay không đến sao? Nàng đi làm gì vậy? Hắn không biết, hắn thậm chí còn không thể hỏi, hắn chỉ có thể chờ.

Sắc trời ngày càng tối, trong trà sữa điếm vẫn chỉ có hai người kia bận rộn, cũng không có thân ảnh hắn muốn gặp.

Đường Tam biết, có lẽ hôm nay không thấy được nàng.

Trời tối rồi, hắn phải về học viện. Nếu lúc Mộc Vân Vũ đi kiểm tra phòng không thấy hắn sẽ xuất hiện vấn đề.

Hắn lặng yên đi xếp hàng, lúc này dòng người đã ngắn đi, rất nhanh liền tới lượt hắn.

"Ngươi muốn cái gì a, tiểu bằng hữu?" Tô Cầm nhìn Đường Tam đứng bên ngoài, ôn nhu hỏi.

Thanh âm của nàng vô cùng dễ nghe, trên mặt nàng cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết của thời gian. Mỹ công tử cũng không đặc biệt giống nàng, so với mẫu thân, Mỹ công tử càng thêm vài phần khí khái hào hùng. Mỹ công tử cùng mụ mụ đều rất đẹp, chỉ là nét đẹp không giống nhau.

"A di, ta muốn mười bốn chén trà sữa."

Nói xong, Đường Tam lấy ra mười bốn đồng Yêu tệ, vẫn là Yêu tệ làm từ Phong Linh thạch từ trấn Phong Lang. Hắn để những Yêu tệ này trên khay trả tiền.

Tô Cầm có chút kinh ngạc nhìn Đường Tam, nhưng vẫn gật đầu, lại để tiểu cô nương pha trà sữa cho hắn.

Đường Tam dò hỏi: "A di, quán các ngươi sinh ý tốt như vậy, sao chỉ có hai người bận rộn?"

Tô Cầm mỉm cười nói: "Còn có một người nữa."

Đường Tam nói: "Lần trước ta cũng đã tới, người còn đưa ta một chén trà sữa. Người còn nhớ ta không?"

Tô Cầm sửng sốt một lát, nàng mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều khách nhân. Phụ thuộc nhân loại tuy ít, nhưng không phải không có. Đối với đứa bé này, nàng cũng có chút ấn tượng mơ hồ.

Đây là lần thứ ba Đường Tam đến đây, lần thứ hai hắn đến chỉ có Mỹ công tử cùng tiểu cô nương, đây là thứ ba.

"Giống như có chút ấn tượng." Tô Cầm gật gật đầu.

Đường Tam nói: "Lần đó ta đến đây, các ngươi có ba người, tỷ tỷ kia đem cho ta một chén trà sữa. Nàng hôm nay không có ở đây sao?"

Hắn tại sao lại mua mười bốn chén trà sữa? Chính là muốn nhân lúc pha trà sữa thử thăm dò một chút tình huống của Mỹ công tử.

"Tiểu Mỹ đi học rồi. Lúc nàng không đi học sẽ tới đây giúp ta. Ân, trà sữa của ngươi xong rồi." Tô Cầm cười híp mắt đem mười bốn chén trà sữa trong hai túi lớn đưa cho hắn.

"Cảm ơn a di."

Nàng đi học rồi! Đường Tam nhanh chóng bắt được tin tức mấu chốt này. Mỹ công tử đi học rồi sao? Đi học ở chỗ nào? Nàng cũng là phụ thuộc nhân loại, có thể ở thế giới Yêu Quái Tộc đi học sao?

Tuy rằng trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng hắn không hỏi lại Tô Cầm. Yêu Quái xếp hàng đằng sau đã giục hắn nhanh lên rồi.

Đường Tam mang theo hai túi trà sữa quay người trở lại học viện.

Trên đường trở về, hắn vẫn tự hỏi.

Phụ thuộc nhân loại ở thành Gia Lý đến trường, số lượng hẳn là rất nhỏ a. Trong thế giới này, số lượng trường học cũng không nhiều. Hơn nữa, cũng không phải toàn bộ Yêu Quái đều có cơ hội đi học. Chỉ có chủng quần Yêu Quái cường đại cùng quý tốc mới có cơ hội đến trường. Học viện Gia Lý chính là học viện cao cấp nhất bên trong thành Gia Lý.

Mỹ công tử sẽ đến trường học nào đây? Còn có, vì cái gì bản thân là phụ thuộc nhân loại nhưng các nàng có thể mở một trà sữa điếm trong quảng trường trung tâm? Hơn nữa Mỹ công tử còn có thể đến trường? Sau lưng nàng rốt cuộc có bối cảnh như thế nào?

Hắn đi tới trà sữa điếm ba lần, chưa từng chứng kiến có Yêu Quái nào gây sự. Trong này nhất định có nguyên nhân đặc thù.

Mỹ công tử cuối cùng có lai lịch như thế nào? Thế lực nào thủ hộ sau lưng các nàng?

Mang theo một bụng nghi hoặc, Đường Tam quay trở lại học viện.

Đường Tam sở dĩ mua mười bốn chén trà sữa vì ở lại học viện tính cả hắn là mười một người, còn có Mộc Vân Vũ, Tư Nho là mười ba người. Ly cuối cùng, đương nhiên là hiếu kính lão sư của hắn rồi.

Tuy rằng không biết họ có uống không, nhưng đã mua thì phải mua toàn bộ.

Đường Tam tính toán thời gian trở về, vừa đúng lúc Mộc Vân Vũ đi kiểm tra phòng.

"Vũ tỷ, mời ngài uống trà sữa!" Đường Tam trước tiên tìm được Mộc Vân Vũ, đem một chén trà sữa đưa cho nàng. Trà sữa có chút nguội, nhưng Mộc Vân Vũ vẫn rất vui vẻ.

"Trà sữa? Ở chợ trung tâm sao? Ngươi chạy tới chỗ đó?" Mộc Vân Vũ kinh ngạc hỏi thăm.

Đường Tam gật gật đầu: "Ta vừa vặn đi đến đó, thấy trà sữa điếm này có rất nhiều người mua, ta liền mua một ít mời mọi người."

Mộc Vân Vũ nở nụ cười: "Ta đã uống, uống rất ngon. Cảm ơn ngươi! Không sai, quả là một hài tử hào phóng, đã có tiền còn nghĩ tới mọi người. Đi thôi, theo ta đi kiểm tra phòng, sau đó đưa cho mọi người."

"Vâng."

Đường Tam đi theo Mộc Vân Vũ kiểm tra phòng, rồi đưa cho mỗi đệ tử một chén trà sữa. Có trà sữa uống mọi người đều rất vui vẻ, nhất là nữ sinh, các nàng hầu như không có sức chống cự với những thứ này. Người chưa uống cảm thấy mới lạ, người đã uống thì rất vui vẻ.

Một vòng đi qua, Đường Tam cảm thấy các sư huynh, sư tỷ nhìn mình âu yếm hơn không ít.

"Vũ tỷ, Tư Nho lão sư ở chỗ nào? Ta cũng mua cho người, còn có lão sư nữa." "Lão sư" đằng sau này tất nhiên là Trương Hạo Hiên.

"Lão Tư không có ở đây, không cần để phần cho hắn, chén kia thuộc về ta." Mộc Vân Vũ không khách khí cầm lấy, cười nói, "Sư phụ của ngươi đang ở đây, ngươi đi tìm hắn đi. Cảm ơn Tiểu Đường."

Mộc Vân Vũ trở về phòng, ly của mình Đường Tam đã sớm uống hết trên đường về học viện. Hắn cầm chén cuối cùng đi tới chỗ trấn trưởng.

Hắn gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm.

"Ai?"

"Lão sư, là ta." Đường Tam nói.

Không lâu sau, cửa mở, Trương Hạo Hiên cho Đường Tam tiến vào.

"Đã trễ thế này, ngươi tu luyện có vấn đề?" Trương Hạo Hiên hỏi.

Đường Tam lắc đầu, nói: "Ta hôm nay vào thành, mua trà sữa mời mọi người, mang đến cho ngài một ly." Nói xong, hắn đưa ly trà sữa cuối cùng cho Trương Hạo Hiên.

Trương Hạo Hiên cười nói: "Có tiền đúng không? Nghe nói ngươi mua Long Cân Quả, chưa ăn sao?"

Đường Tam lắc đầu nói: "Còn chưa ăn, chuẩn bị đêm nay ăn."

Trương Hạo Hiên gật gật đầu, nói: "Long Cân Quả rất không tồi, nhất là tác dụng cường hoá kinh mạch, thân thể, hiệu quả rất tốt. Khi phục dụng cần chú ý khống chế dược lực, đừng để dược lực phân tấn, nếu không thì rất lãng phí, tốt nhất là nuốt cả vỏ."

"Vâng." Đường Tam nói, "Lão sư, ta có chuyện muốn ngài trợ giúp."

...