...
Hình Kiện thấy Tống Kim An có chuyện muốn nói với Cố Tiểu Tây nên rất có ánh mắt ngồi lên trên ghế phụ.
Thật ra lần nảy Cố Tiểu Tây không có chuyện để nói, chỉ cần có thể quay về thành phố là được.
Dọc đường Tống Kim An thường xuyên nhìn Cố Tiểu Tây, mấy máy môi muốn nói gì đó nhưng sau khi nghĩ lại anh ta lại cảm thấy mình không nên chủ động nhắc đến, dù sao người đó cũng đã làm chuyện Cố Tiểu Tây không thể nào dễ dàng tha thứ, anh ta không nên dẫm phải ván sắt.
Nhưng nếu không nói, anh ta lại có cảm giác giữa mình và Cố Tiểu Tây có một vách ngăn không bao giờ có thể vượt qua.
Thật ra Cố Tiểu Tây có thể cảm nhận được anh ta chần chừ muốn nói lại thôi, nhưng cô không có ý định hỏi, chuyến đi thành phố Phong lần này coi như là thắng lời trở về, vừa có thể giúp cô giải quyết những nỗi lo về sau, còn có thể sớm giúp Cố Tích Hoài sớm gặp Lưu Úy Lam.
Sau này thành phố Phong sẽ có Tống Kim An và thậm chí cả Tống Lâm sau lưng anh ta trấn dữ, nhất định sẽ yên ổn hơn rất nhiều.
Đột nhiên Cố Tiểu Tây nhớ ra đêm qua Hình Kiện đã đưa những bằng chứng phạm tội mấy năm nay qua của Thái Lan cho cô, có những thứ này trong tay thì việc đối phó gã ta cũng không còn khó khăn nữa, nhưng muốn nhổ tận gốc xưởng Lưu Ly cũng không phải chuyện dễ dàng.
Xưởng Lưu Ly đã cắm rễ ở thành phố Phong nhiều năm, các thế lực đằng sau liên kết với nhau chặt chẽ, rất khó có thể giết chết tất cả một lần.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, Cố Tiểu Tây lấy ra một tập tài liệu kín đưa cho Tống Kim An: “Đây là bằng chứng phạm tội của Thái Lan trong mấy năm qua, nhưng mà muốn dùng cái này để đối phó với xưởng Lưu Ly thì cũng có chút khó.”
Nếu Thái Lan là con ruột của Thái Phượng Bình thì cũng không sao, nhưng đáng tiếc gã ta chỉ là con rể, không quan trọng lắm.
Trên mặt của Tống Kim An lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, anh ta liếc nhìn Hình Kiện đang ngồi ở ghế phụ.
Anh ta cầm lấy tập tài liệu, lật vài trang, sau đó cau may nói: “Thái Lan này đúng là làm đủ chuyện xấu! Đừng lo lắng, trước khi đến thành phố Phong tôi bắt đầu điều tra chuyện của xưởng Lưu Ly. Thật ra cũng biết được không ít chuyện.”
Cố Tiểu Tây quay đầu lại nhìn Tống Kim An, hứng thú hỏi: “Gì cơ?”
Cô ấy chỉ nghe nói đến Thái Lan chứ chưa bao giờ nhìn thấy gã ta, nhưng qua những lời nói của Hình Kiện có thể thấy, gã ta nhất định là một kẻ tàn nhẫn, người như vậy sao có thể được Thái Phượng Bình nhìn chúng chọn làm con rể, thì không biết được.
Tống Kim An thẳng lưng, ngồi thẳng dậy, đem những tin tức mình điều tra ra nói cho Cố Tiểu Tây.
Một tên côn đồ bỗng nhiên trở nên giàu có và quyền lực, muốn nói trong đó không có gì mờ ám, chỉ sợ sẽ không ai tin.
Nói đến cũng kịch tính, ban đầu Thái Lan quen biết con gái Thái Phượng Bình trước mới ở rể tại xưởng Lưu Ly.
Sau đó gã ta gặp Thái Phượng Bình, lúc còn chưa ở rể đã tòm tem hú hí với bà ta rồi, nếu như tin tức này truyền ra ngoài, danh tiếng của xưởng Lưu Ly sẽ bị tổn hại rất nhiều, xưởng trưởng Thái Phượng Bình này cũng sẽ rớt đài.
Sau khi Thái Lan ở rể, gã ta được Thái Phượng Bình sắp xếp vào xưởng Lưu Ly đi làm, còn trở thành một tổ trưởng nhỏ trong phòng làm việc.
Người này tính tình kiêu căng ngạo mạn, dù có mặc tây trang vào cũng không che được thói xấu khắc sâu trong xương, chẳng qua may mà được trời ban cho cái túi da đẹp đẽ mà thôi, trắng trẻo mịn màng, rất tiềm chất làm tiểu bạch kiểm, mấy năm nay cũng phát đạt hơn.
Vốn Tống Kim An không phải người lắm mồm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Cố Tiểu Tây nên nhịn không được mà nói thêm vài câu.
Cố Tiểu Tây khiếp sợ: “Cho nên, Thái Lan một nam hầu hai nữ à? Hai người phụ nữ kia còn là mẹ con?”
Hình Kiện cũng không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tống Kim An, chuyện lớn như vậy mà gã ta cũng không biết, thật là không ngờ bên trong xưởng Lưu Ly có vẻ ngoài hào nhoáng lại lộn xộn như vậy, nhắc đến cũng không thấy buồn nôn sao?
...