Chương 561


...

Vừa rời khỏi xưởng bông, Cố Tiểu Tây đã nghe thấy tiếng chuông "leng keng" từ đầu thôn.

Tiếng chuông vừa to vừa vội, khác hẳn tiếng gõ đi làm và tan làm mọi ngày.

Cố Tiểu Tây khẽ nhíu mày, có chút nghi ngờ, chuyện trong đội đã xử lý xong, tiếp theo là chia lương thực, lẽ nào kế toán tính toán có sai sót? Hay là gọi xã viên đi nhận lương thực?

Cô suy nghĩ một lúc, rồi ngừng suy nghĩ, đi đến chỗ chăn nuôi.

Lúc Cố Tiểu Tây đến, tất cả xã viên cũng đã đến, bao gồm cả Cố Đình Hoài, anh ấy đi đến bên cạnh Cố Tiểu Tây, đứng hàng đầu cùng với cô, thấp giọng nói: "Bé, có chuyện gì thế? Trong đội xảy ra chuyện gì à?"

"Xem đã." Cố Tiểu Tây lắc đầu, gần đây trong đại đội chẳng có chuyện gì lớn cả, lẽ nào là tuyên bố trong núi Đại Tập?

Các xã viên tụ tập lại, anh một câu tôi một câu, đều đang suy đoán lý do tại sao đội gọi họ đến đây, hầu hết mọi người đều đoán là chia lương thực, mặt ai nấy đều tràn niềm vui và kỳ vọng vào cuộc sống tương lai.

Không lâu sau, mấy dân quân đeo súng trên vai, bước ra khỏi phòng làm việc.

Họ đứng sau một dãy bàn, bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc, các xã viên im lặng, đưa mắt nhìn nhau.

"Sao dân quân lại tới đây?" Sắc mặt Cố Đình Hoài hơi thay đổi, giọng trở nên căng thẳng.

Cố Tiểu Tây nheo mắt nhìn một lúc, mím môi đỏ mọng, trong lòng đã có suy đoán.

Trần Nguyệt Thăng.

Hai ngày trước cô đã nói với bí thư chi bộ mấy câu, vạch trần hành vi tham nhũng của Trần Nguyệt Thăng, vốn tưởng phải mất một thời gian nữa mới tìm được bằng chứng, nhưng giờ xem ra, thủ đoạn nhà họ Trần cũng chẳng tính là cao minh cho lắm, nhanh như vậy đã bị ngã ngựa.

Cố Tiểu Tây lạnh lùng nhìn, quả nhiên, khoảng chừng năm phút sau, tất cả cán bộ đại đội khác như Vương Phúc, Vương Bồi Sinh, Hoàng Phượng Anh đều đi ra, ngồi phía sau cái bàn, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn là biết đã có chuyện hệ trọng xảy ra.

Người cuối cùng đi ra khỏi phòng làm việc là Lôi Đại Chùy, vẻ mặt u ám, lửa giận trong mắt gần như vọt ra ngoài.

Lúc bầu không khí đang ngột ngạt, trong đám người có người lấy dũng khí nói: "Bí thư chi bộ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Có phải muốn chia lương thực không?"

Vương Phúc nghe vậy, đứng dậy.

Ông ta nhìn lướt qua các xã viên một vòng, sau đó nghiêm túc nói: "Các đồng chí, hôm nay tôi gọi các đồng chí đến đây để thông báo một chuyện. Người trong đại đội chúng ta hiểu rõ, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu."

“Theo lý, cán bộ đại đội chúng tôi là đầy tớ của nhân dân, vì nhân dân phục vụ, mới được nắm giữ một ít quyền lợi, nhưng, lại có người muốn lợi dụng quyền lợi đó để thực hiện hành vi tham nhũng!”

"Hành vi như vậy, chúng tôi tuyệt đối không nhân nhượng! Dẫn người lên!"

Vương Phúc vừa nói xong, Trần Nguyệt Thăng đã bị đội dân quân mang lên.

Thân hình cao lớn của anh ta bị đè xuống, thiếu niên cao ngạo trước đây, giờ giống như không ngẩng đầu lên nổi.

Đám đông xôn xao, không dám tin người tham ô trong miệng bí thư chi bộ nói lại là Trần Nguyệt Thăng tiền đồ vô lượng, anh ta không chỉ là đội trưởng của tiểu đội sản xuất số sáu, mà còn là chàng trai trẻ xuất sắc nhất làng trên xóm dưới!

"Gì cơ? Sao Trần Nguyệt Thăng có thể làm loại chuyện như vậy?"

"Đúng là chó đội lốt người, bản chất xấu xa, chẳng trách hồi đó qua lại với Điền Tĩnh."

"Haiz, Trần Nguyệt Thăng cũng thật đáng thương. Vợ anh ta vừa mới...lúc này bản thân lại xảy ra chuyện."

"..."

Đám người bàn tán xôn xao, trước đây họ nhìn Trần Nguyệt Thăng với ánh mắt ngưỡng mộ, giờ chỉ còn lại sự khinh thường.

Chuyện vẫn chưa kết thúc, Trần Nguyệt Thăng đứng ở trước đài, sau đó Trần Khang cũng bị dẫn lên.

Hai cha con đứng ngay ngắn phía trước, đối diện với ánh mắt không dám tin của các xã viên, cảm giác cả người giống như bị kim châm, vốn là một gia đình vinh dự có hai đội trưởng sản xuất, giờ lại bị xét xử, trở thành trò cười cho mọi người.

Cố Đình Hoài nhìn hai cha con họ, không nói nên lời: "Sao có thể như vậy?"

Tham nhũng là tội lớn, sao Trần Nguyệt Thăng dám làm chuyện như vậy?

Vẻ mặt Cố Tiểu Tây thờ ơ, một chút cũng không kinh ngạc.

...