Chương 1069


...

Sử Uyển Đình mới từ thành phố Phong tới đây, đã qua sinh nhật mười tám tuổi, tuy cha là đại tá nhưng là lần đầu trở về quân khu. Ngoài miệng nói là tới thăm người thân nhưng thật ra tới đây để gặp đối tượng, là đối tượng mà đích thân Sử Kính Tùng chọn cho con gái.

Sử Kính Tùng hiển nhiên vô cùng thương yêu cô con gái này, cũng không chỉ xem xét cho cô ta một đối tượng là Tiêu Sách.

Con ngươi của Yến Thiếu Ngu nheo lại, như có điều suy nghĩ nói: “Đại tá Sử là người của thành phố Phong sao?”

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Tiêu Sách sửng sốt một chút, không biết chuyện này có liên quan gì mà cần phải hỏi một cách nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn gật đầu.

Bên khóe miệng của Yến Thiếu Ngu hiện lên nụ cười nhạt: “Xem ra, anh rất thích đồng chí Sử Uyển Đình.”

Hai má Tiêu Sách đỏ bừng, nhìn quanh bốn phía hết một lượt, hạ giọng nói: “Đồng chí Sử Uyển Đình có vẻ ngoài xinh đẹp, tư tưởng tiên tiến, cha lại là chiến sĩ cách mạng, cô gái như vậy thì ai cũng thích mà?”

“Không phải đồng chí Sử Uyển Đình vừa tới quân khu sao? Anh hiểu cô ta đến vậy à?” Vẻ mặt Yến Thiếu Ngu cười như không cười.

“Tôi...” Tiêu Sách vừa định lên tiếng giải thích, bên kia bỗng nhiên vang lên giọng nói của Sử Kính Tùng: “Tiêu Sách!”

Tiêu Sách mỉm cười ngượng ngùng với Yến Thiếu Ngu, quay đầu chạy về phía Sử Kính Tùng.

Yến Thiếu Ngu dừng bước, cũng đi theo, vừa mới đi vào thì chợt nghe thấy giọng nói kích động của Sử Kính Tùng: “Uyển Đình đã tỉnh, mau, cậu mau đến căn tin chuẩn bị cho con bé một chút đồ ăn nóng nổi. Phải chọn thức ăn lỏng, con bé thích ăn ngọt, nhớ cho chút đường đỏ vào.”

“Được được, vậy tôi đi ngay!” Tiêu Sách kiễng chân nhìn vào trong phòng bệnh, vẻ mặt cũng có chút kích động.

Nói xong, một tay anh ta mở ra, một tay nắm thành quyền, đập một cái thật mạnh vào lòng bàn tay, vô cùng phấn khởi chạy đi.

Sử Kính Tùng thấy Yến Thiếu Ngu tới, cũng không vội quay về phòng bệnh, giọng điệu cảm kích nói: “Quân y Cố đã trở về rồi sao? Lần này đúng là nhờ có cô ấy, chờ Uyển Đình khỏe hơn một chút, tôi sẽ tự mình đưa con bé đến cửa nói cảm ơn!”

“Đại tá Sử khách sáo rồi, Tiểu Tây là quân y bộ đội, cứu người là việc nên làm. Cô ấy cũng không yên tâm, vốn định tự mình tới thăm đồng chí Sử Uyển Đình, nhưng có lẽ là ở bờ biển hóng gió, thân thể có chút không được khỏe, nên lúc này mới bảo tôi tới.”

Yến Thiếu Ngu vô cùng khách sáo, mở miệng đã nói lời không thật, mà chẳng hề ngập ngừng chút nào.

Sử Kính Tùng thấy thái độ thành khẩn của anh, vẻ mặt lại thêm phần hiền lành, nói: “Uyển Đình đã tỉnh, cậu theo tôi vào đi.”

Yến Thiếu Ngu gật đầu, khi Sử Kính Tùng xoay người, đáy mắt lóe lên một tia hung bạo lạnh lẽo.

Sống lưng anh căng cứng, bước chân vững vàng, đi theo sau ông ấy đi vào phòng bệnh.

Bởi vì là cô gái còn chưa kết hôn, lại là con gái độc nhất của Sử Kính Tùng, đương nhiên phải ở trong phòng bệnh đơn.

Sử Uyển Đình nằm ở trên giường bệnh, trên người còn đắp chăn, sắc mặt cô ta vẫn tái nhợt như cũ, nhưng quả thật đã mở mắt, một đôi mắt hạnh rất là uể oải. Sau khi nhìn thấy có người đi vào, cô ta hơi giương mắt, lộ ra vẻ mặt có chút nhã nhặn.

“Cha, vừa rồi cha mới nói chuyện với ai thế?” Giọng Sử Uyển Đình có chút khàn, còn tò mò thò đầu ra xem.

Trong mắt Sử Kính Tùng lóe lên vẻ đau lòng, vội vàng tránh sang một bên, để lộ ra Yến Thiếu Ngu ở phía sau: “Là thiếu tá Yến, vừa rồi chính là cậu ấy phát hiện ra con ở dưới đáy biển, còn có vợ cậu ấy, quân y Cố đã cứu con.”

Sử Uyển Đình hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu với gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc dễ thấy, chợt nói: “Thì ra là anh cứu tôi, cảm ơn anh thiếu tá Yến, tuổi còn trẻ đã là sĩ quan, chắc chắn là người có bản lĩnh.”

Cô ta nói xong thì ngồi dậy, nhìn Yến Thiếu Ngu với vẻ cảm kích, trông dáng vẻ cô ta hoàn toàn là người được dạy dỗ tốt.

Yến Thiếu Ngu nhìn chằm chằm Sử Uyển Đình, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cô ta.

“Thiếu, thiếu tá Yến sao lại, sao lại nhìn tôi như vậy?” Sử Uyển Đình nhận ra vẻ đánh giá của Yến Thiếu Ngu, không khỏi cắn cắn môi. Dù sao cũng là một cô gái ra đời chưa bao lâu, bị khí thế xung quanh anh đàn áp nên có chút sợ hãi.

...