...
Trước nay Tống Kim An chưa từng nói mấy lời tàn nhẫn cay nghiệt, mặc dù những lời anh ta vừa nói cũng khá nặng, nhưng vẫn không khiến anh ta nguôi giận đi chút nào.
Tống Kim An ngẫm nghĩ, sau đó lại nói với giọng trầm thấp: “Trước đây mấy người cứ luôn miệng gọi Thiếu Ngu là anh ba anh ba, thậm chí còn gọi nhiều hơn gọi tên tôi nữa là. Mặc dù giờ nhà cậu ấy đang gặp khó khăn, nhưng đây không phải lý do để mấy người vác đá bỏ xuống giếng.”
Dứt lời, Tống Kim An xua tay, lộ rõ thái độ không vui: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mấy người mau về đi.”
Mọi người nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng chỉ đành rời khỏi viện số một với tâm trạng bực bội.
Tống Kim An ném hành lý sang một bên, sau đó ra khỏi sân, rẽ vào phòng bên cạnh.
Bố cục của hai sân giống y hệt nhau, chỉ khác cái là trong sân bên cạnh trồng một vài loại hoa quả quý hiếm, nhưng vì lâu không ai chăm sóc nên cây cối rũ đầu xuống, có dấu hiệu suy tàn, giống như chủ nhân căn nhà.
Tống Kim An mím môi đi băng qua sân, vào cửa.
Anh ta nhìn khắp xung quanh, không thấy bóng người, lại nhìn lên tầng rồi hô to: “Có ai không?”
Không lâu sau, những tiếng bước chân nôn nóng chạy từ trên tầng xuống vang lên, ai đó vừa chạy vừa kêu: “Tìm thấy rồi à? Tìm thấy Thiếu Đường rồi ư?”
Một cô gái khoảng chừng mười tám tuổi chạy từ trên tầng xuống, khi thấy Tống Kim An đứng trước cửa, đôi mắt sáng lấp lánh bỗng trở nên tối tăm, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Cánh môi trắng bệch của cô gái khẽ mấp máy, giọng nói bất lực vang lên: “Anh năm.”
Thấy nét mặt tiều tuỵ của Yến Thiếu Ly, Tống Kim An rầu rĩ gật đầu, thấp giọng nói: “Thiếu Ngu với Thiếu Ương vẫn chưa về à?”
Yến Thiếu Ly nở nụ cười chua xót: “Ngày nào chưa tìm thấy Thiếu Đường là ngày đó bọn em không yên tâm, sao có thể ngồi chờ trong nhà được đây? Bọn em phải khởi hành xuống nông thôn ngay lập tức, Thiếu Đường…”
Đột nhiên, Yến Thiếu Ly nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt hơi loé, cô ấy cắn môi, rồi bất ngờ quỳ trước người Tống Kim An!
Một tiếng “bốp” vang lên, đó là âm thanh khi đầu gối chạm đất.
Đồng tử màu nâu nhạt của Tống Kim An co rụt lại, anh ta vội duỗi tay đỡ Yến Thiếu Ly, gấp giọng: “Thiếu Ly, em làm gì vậy? Có chuyện gì thì nói, chẳng lẽ em còn ngượng ngùng khách sáo với anh ư? Em làm thế này là sao?”
Yến Thiếu Ly bỗng bật khóc nức nở: “Anh năm, anh có thể giúp bọn em tìm Thiếu Đường được không? Bây giờ cha mẹ em chưa biết sống chết sao, cô chú họ hàng coi bọn em như thú dữ điềm xui, không chịu giúp đỡ, nhưng nếu chỉ dựa vào sức mình thì tìm Thiếu Đường không khác gì việc mò kim đáy bể.”
“Anh em không cho em làm phiền anh, nhưng mà… Nhưng mà em không thể trơ mắt nhìn Thiếu Đường biến mất vậy được!”
“Anh năm, cầu xin anh, xin anh hãy giúp chúng em đi. Giờ ngoài anh ra sẽ không ai tới nhà em cả, em thật sự không biết tìm ai giúp đỡ ngoài anh hết, anh năm, cầu xin anh.”
Dứt lời, Yến Thiếu Ly đẩy tay Tống Kim An rồi dập đầu xuống đất, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ chỉ toàn nước mắt, mí mắt sưng húp, có thể thấy khoảng thời gian này cô ấy đã mệt mỏi lo lắng biết nhường nào.
Cô gái nói với giọng nghẹn ngào, nước mắt như hạt chân trâu rơi đứt đoạn, rớt xuống nền nhà tạo thành bọt nước nhỏ bắn ra xung quanh.
Ánh mắt Tống Kim An bi thương hơn bao giờ hết, anh ta duỗi tay đỡ Yến Thiếu Ly, đang định nói chuyện thì có tiếng nói bất ngờ vang sau lưng anh ta.
“Yến Thiếu Ly, đứng dậy.”
...