Chương 228


...

Tính ra, Điền Tĩnh thật sự còn có chỗ lợi dụng.

Lâm Cẩm Thư.

Lần trước ở trung tâm y tế huyện, khi cô ta đưa Tần Vạn Giang trở về thì vẻ mặt hết sức vui mừng, chắc hẳn lúc ấy trong lòng cũng đã có tâm tư lợi dụng, mà nếu thật sự muốn từ đó đạt được lợi ích thực tế, cũng chỉ có thể dựa vào Cố Duệ Hoài.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Cố Tiểu Tây mím môi suy nghĩ, đứng dậy đưa cô bé cho Cố Chí Phượng, sau đó đi ra ngoài.

Sắc mặt Cố Chí Phượng khẽ thay đổi: “Thằng cả thằng ba, mau, mấy đứa mau đi xem, đừng để xảy ra chuyện gì!”

Ông ấy còn nhớ rõ lần trước thằng hai nổi điên, con bé nhà ông ấy chạy đi tìm Điền Tĩnh, thiếu chút nữa bị bóp chết. Lần này cũng không giống, có dân binh áp giải, nếu bị người ta bắt gặp thì cũng không phải chuyện đùa giỡn.

Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài vội vàng đuổi theo, đã thấy Cố Tiểu Tây lẳng lặng đứng ở cửa sân nhà Điền Tĩnh.

Mà trong sân, trong bóng đêm, người của đội dân binh cầm đèn kéo quân, tản ra ánh sáng yếu ớt. Cố Duệ Hoài thì đứng đối diện Điền Tĩnh, hai người một cao một thấp, nhưng từ khí thế mà nói, rõ ràng Cố Duệ Hoài đã bị đàn áp.

Cố Duệ Hoài ngập ngừng nói: “Tiểu Tĩnh, anh cùng em đến trại cải tạo lao động.”

Điền Tĩnh bình tĩnh nhìn anh ta, vốn định trút giận lên người Cố Tiểu Tây ngu xuẩn này, nhưng nghĩ đến chuyện công việc bên phía Tần Vạn Giang còn chưa có tin tức, cô ta lại im lặng không nói.

Cố Duệ Hoài nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô ta, trái tim có phần lạnh lẽo. Tuy rằng cô ta không từ chối nhưng hiển nhiên cũng không muốn anh ta đi cùng.

“Anh cho rằng, quan hệ của chúng ta đã...” Yết hầu Cố Duệ Hoài di chuyển, há miệng, nói ra lời nói hơi khô khốc. Anh ta muốn hình dung quan hệ giữa mình và Điền Tĩnh, nhưng nghĩ lại, cô ta cũng chưa bao giờ nói yêu anh ta.

Điền Tĩnh mím môi, tươi cười miễn cưỡng nói: “Anh hai Cố, qua một thời gian nữa tôi có thể trở về, anh không cần đi chịu tội, huống chi vết thương trên đùi anh mà nứt, trại cải tạo lao động cũng không thể để anh nghỉ ngơi tốt được.”

Cô ta nói rất dễ nghe, nhưng rõ ràng đã từ chối.

Vẻ mặt Cố Duệ Hoài lập tức hoảng hốt, không thể kìm chế mà nghĩ tới lời nói vừa rồi của Cố Tiểu Tây. Lợi dụng, tất cả mọi thứ đều chỉ là lợi dụng, là vì cô ta cho rằng sau nhà họ Cố có chôn bảo bối?

Vết thương trên đùi mơ hồ đau nhức, lại làm cho đầu óc anh ta càng thêm tỉnh táo.

Anh ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết quan hệ giữa Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng mập mờ đến nhường nào. Hai người gần như đã sắp kết hôn, cô ta lại vì điều gì mà bỏ qua Trần Nguyệt Thăng để mà xem trọng anh ta?

Anh ta tự biết mình biết ta, so sánh với tiểu đội trưởng đội sản xuất có tiền độ xán lạn như Trần Nguyệt Thăng, anh ta chỉ là một tên ất ơ không có bản lĩnh gì, thậm chí ngay cả công điểm cũng kiếm không được, không thể cho Điền Tĩnh cuộc sống yên ổn.

“Em sợ anh đi theo, sẽ...” Môi Cố Duệ Hoài run rẩy:” Sẽ phá hủy thanh danh của em sao?”

Điền Tĩnh nhíu mày nhìn về phía Cố Duệ Hoài: “Hôm nay anh làm sao vậy? Cứ nói những lời khó hiểu. Được rồi, anh hai Cố mau trở về đi. Tôi phải đi, nếu không lát nữa bí thư chi bộ tới thúc giục thì lại phiền phức.”

Nói xong, Điền Tĩnh chuẩn bị đi theo người của đội dân binh đến trại cải tạo lao động.

Cô ta cũng không hối hận, nếu đã không thể nào thay đổi cục diện này, vậy thì chấp nhận thôi. Tóm lại không thể vì chút chuyện nhỏ này mà chết, chỉ cần giữ lại một mạng, luôn có cơ hội lật ngược tình thế không phải sao?

Cô và Cố Duệ Hoài đi lướt qua nhau, bỗng bị anh ta giữ chặt cánh tay.

“Còn có chuyện gì?” Điền Tĩnh nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng nói mơ hồ có chút mất kiên nhẫn.

Môi Cố Duệ Hoài trắng bệch, không biết tại sao, đột nhiên có cảm giác tự đẩy mình vào đường cùng, anh ta nói: “Lâm... Mẹ anh nói, cuộc sống của bà cũng gian nan, không thể nào tìm công việc cho anh.”

Nghe vậy, Điền Tĩnh thay đổi sắc mặt.

Khuôn mặt cô ta có chút dữ tợn: “Bà ấy nói cái gì? Không có công việc? Làm sao có thể? Anh là con ruột của bà ấy mà!”

...