Chương 327


...

Bên kia, Cố Tiểu Tây đã đi vào chỗ ở dành cho nữ thanh niên tri thức.

Phan Nhược Nhân và Lam Thiên đều đang ở trong phòng, một người ngồi bên cạnh một cái bàn, một người nằm ở trên giường, lúc thấy Cố Tiểu Tây đi vào cả hai đều nhìn về phía cô, ánh mắt người đầu tiên lộ ra vẻ chán ghét, ánh mắt người thứ hai thì tỏ ra sợ hãi không dám nhìn nhiều.

Vốn dĩ mọi người họ cũng không cùng một nhóm, Cố Tiểu Tây cũng lười chào hỏi, chỉ liếc nhìn đánh giá căn phòng một chút.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Phòng ở của nam nữ thanh niên tri thức cũng không khác nhau là mấy, đều là một chiếc giường ghép lớn, có điều chỉ có ba cô gái nên giường cũng được không được xếp gần nhau, giống như ranh giới sông Sở - Hán phân chia rõ ràng, mà đồng thời ga giường của cô cũng được đặt ở phía ngoài cùng.

Cố Tiểu Tây cũng không chọn vị trí, dù sao qua một đoạn thời gian ngắn sau khi thanh niên tri thức giải tán thì cuối cùng họ cũng sẽ quay về nhà.

Cô trải giường xong thì nghe thấy tiếng của Tống Kim An từ bên ngoài truyền đến: "Nhược Nhân, Lam Thiên, đi ăn cơm tối thôi."

Phan Nhược Nhân lạnh lùng trừng mắt liếc Cố Tiểu Tây một cái, cũng không chờ Lam Thiên mang giày, một mình đi ra khỏi phòng trước tiên, Lam Thiên cắn môi, lặng lẽ đứng dậy sau đó mang giày rồi đi ra ngoài.

Cố Tiểu Tây nằm ở trên giường, gương mặt xinh đẹp như hoa hờ hững với những thứ không liên quan đến mình.

Ban đầu cô muốn nói thêm vài câu, muốn khiến anh chủ động hỏi những chuyện liên quan đến Thiếu Đường, ai ngờ anh không hề nghĩ đến phương diện kia thế nên lại khiến cho anh em bọn họ bỏ lỡ đi cơ hội nhận nhau.

Cố Tiểu Tây đưa hai tay lên che mắt, than thở: "Yến Thiếu Ngu…"

Cô nghĩ một lúc rồi quyết định đi về nhà một chuyến, chắc giờ này cha và anh cả cũng đã về rồi, chủ yếu cô cũng muốn nhắn với họ một tiếng.

Cố Tiểu Tây mới vừa mới khỏi cửa đã thấy Yến Thiếu Ngu ngồi ở ngoài cửa.

Anh ngước mắt nhìn lên, trong phút chốc ánh mắt đó hiện lên vẻ tìm tòi nghiên cứu, sau đó anh quay vào phòng cầm cái cà mèn và túi lưới đã được rửa sạch đi ra.

Cố Tiểu Tây nhận lấy cà mèn, cười nói: "Anh suy nghĩ thế nào rồi?"

Yến Thiếu Ngu gật đầu, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: "Có thể, chỉ là tôi không có nhiều tiền, chỉ cần ăn lương thực phụ là được."

Nói xong, anh lấy ra hai đồng đưa cho Cố Tiểu Tây.

Cố Tiểu Tây cười rạng rỡ, nhận lấy tiền giọng điệu vô cùng trang trọng mà nghiêm túc nói: "Chốt rồi đấy nhé."

*

Yến Thiếu Ngu thấy dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của Cố Tiểu Tây đi ra khỏi điểm thanh niên tri thức thì anh khẽ cau mày, che miệng ho khan một tiếng giống như muốn che giấu đi điều gì đó.

Anh chưa từng gặp qua người nào như vậy… Một cô gái không hề biết tiết chế cảm xúc ở trong lòng.

Cố Tiểu Tây cũng mặc kệ Yến Thiếu Ngu nghĩ ngợi như thế nào về mình, người ta hay nói muốn nắm giữ trái tim của người đàn ông phải nắm giữ được dạ dày của người đó. Bây giờ có phải cô đã thành công một nửa rồi không?

Lúc cô về đến nhà, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng đã trở về, hai người cũng vừa mới ăn cơm xong.

Cố Đình Hoài cười nói: "Bé, anh vừa mới nói rằng anh chuẩn bị đi đến điểm thanh niên tri thức để thăm em, không ngờ em đã quay về."

Vẻ mặt Cố Tiểu Tây vui vẻ, cười nói: "Thế sao anh cả, em trở về để lấy thêm một ít đồ."

Cố Đình Hoài kinh ngạc nhìn thấy Cố Tiểu Tây, giọng nói hơi kỳ lạ nói: "Bé, hình như tâm trạng hôm nay của em rất tốt?"

"Vâng, Thiếu Đường đâu rồi ạ?" Cố Tiểu Tây khẽ cười, lúc nói chuyện đã đi vào đến phòng thì nhìn thấy Cố Tích Hoài đang dỗ Thiếu Đường ngủ, cô nhóc đã nhắm mắt ngủ rồi.

"Suỵt." Cố Tích Hoài nhẹ nhàng giơ tay nói khẽ một tiếng, rồi rón rén đóng cửa lại.

"Khoan đã." Cố Tiểu Tây đẩy cửa phòng ra rồi đi vào, cô lấy bông vải đã được đóng gói sẵn ở trên đầu giường, muốn mang nó đi đến điểm thanh niên tri thức, những lúc rảnh rỗi không có gì làm cô có thể tăng ca may thêm một ít áo bông sau giờ làm việc.

Cố Tiểu Tây lấy vải bông xong, lại thuận tay mang theo một cái chậu dùng để rửa mặt: "Được rồi, em lấy đồ đạc xong rồi nên đi về trước nhé, sau này một ngày ba bữa em sẽ đều về nhà nấu cơm."

Nghe thế, người vui nhất là Cố Tích Hoài: "Tuyệt, tuyệt, anh còn tưởng em ăn ở nhà ăn của điểm thanh niên tri thức mà không về nhà chứ, tay nghề này của anh còn phải nấu ăn cho Thiếu Đường thì đúng là để con bé chịu khổ rồi."

...