Chương 185


...

Hạ Lam Chương yên lặng, vốn dĩ muốn giải thích hai câu về Chu Dung Dung, nhưng bây giờ ngẫm lại, đây là việc nhà anh ấy, nói chuyện với Cố Tiểu Tây nhiều cũng không tốt, cho nên im lặng.

Từ trước đến nay, anh ấy là người cầm lên được thì cũng buông xuống được, thích là thích, không thích là không thích.

Nếu đã không có duyên phận thì anh ấy cũng không bắt buộc, nhưng vẫn có thể làm bạn.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Suốt đường đi hai người đều không nói chuyện, đạp xe cũng nhanh chân hơn, không bao lâu sau đã trở đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.

Đây là lần đầu tiên Hạ Lam Chương đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, huyện Thanh An có không ít đại đội sản xuất, anh ấy cũng đã từng muốn xuống nông thôn, nhưng sau đó nghe nói một nhóm thanh niên trí thức từ thủ đô xuống nông thôn rồi nên tính chờ một chút.

Bây giờ anh ấy đã đắc tội Chu Dung Dung, thậm chí là Chu Phong sau lưng cô ấy, giờ muốn cùng nhóm thanh niên trí thức ở thủ đô xuống cùng một đại đội thì hiển nhiên là không thể nào, tương lai ảm đạm, anh ấy còn chưa biết mình phải bắt đầu lại từ đâu.

Có lẽ tòng quân giống anh cả cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.

Hạ Lam Chương nghĩ như vậy.

"Vậy tôi đi trước đây." Đã đưa người về đến nơi, Hạ Lam Chương cũng không kiếm cớ lưu lại.

Cố Tiểu Tây nghĩ nghĩ rồi nói với vẻ tự nhiên: "Anh cũng chưa ăn cơm trưa, không bằng ở lại nhà tôi ăn đi."

Nếu không bàn đến những thứ râu ria thì quả thật,Hạ Lam Chương là một người bạn đủ chính trực, nếu không cô sẽ không trở thành chiến hữu với anh ấy. Cô vẫn bỏ được một bữa cơm, mà hôm nay Cố Tích Hoài cũng bận đi làm, Hạ Lam Chương cũng có thể trông Yến Thiếu Đường giúp cô khi cô đang nấu cơm.

Hạ Lam Chương sững sờ một lúc cũng không từ chối.

Ngay khi hai người họ bước vào nhà, đã ngửi thấy một thơm thoang thoảng của gạo, đó là cháo gạo mà Cố Chí Phượng để lại cho bọn họ lúc trở về nghỉ giữa trưa. Chỉ cần cô không xuống bếp thì một ngày ba bữa bọn họ đều ăn mấy thứ không có chất béo như vậy.

Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng thở dài, nhưng đột nhiên nhớ ra sau khi trở về cô chưa giao tiền sinh hoạt chung ra, nói chính xác thì bây giờ cha cô không có một xu dính túi nào cả! Nghĩ đến đây, cô có chút dở khóc dở cười.

Cô bảo Hạ Lam Chương trông Yến Thiếu Đường trước, còn mình thì chui vào phòng, lúc đi ra, trong tay cô nắm một con gà mái đã bị bẻ gãy cổ, Hạ Lam Chương hơi ngạc nhiên: "Gà... Cô để gà trong phòng sao?"

Cố Tiểu Tây cười cười: "Nhà quê đều vậy, anh đừng để ý."

Nghe cô nói vậy, Hạ Lam Chương liên tục xua tay, rồi ngượng ngùng nói: "Không... Không phải, tôi không có ý đó."

Cố Tiểu Tây nhanh nhẹn đun nước nóng, xử lý sạch sẽ con gà sau đó chuẩn bị xào một đĩa gà lớn.

Trong nhà chỉ có gạo lứt, tuy để đãi khách thì có chút xấu hổ, nhưng đã lâu rồi nhà cô không mua lương thực tinh, nên chỉ có thể nấu tạm cơm gạo lứt, cắt ít ớt đỏ để xào lăn thịt gà, cô còn đặc biệt xào riêng cho Yến Thiếu Đường một bát không thêm cay.

Món gà xào được nấu đến khi nước xào cô lại, thì thêm một củ khoai tây xắt miếng vào, một mùi thơm vô cùng bá đạo lập tức xông vào mũi.

Hạ Lam Chương ngửi ngửi mùi thịt trong không khí, mấp máy môi, ánh mắt nhìn Tiểu Tây có chút phức tạp. Tay nghề nấu nướng của cô còn hơn cả đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, chưa nói đến những thứ khác, mùi thơm này thật sự khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Lúc này, Yến Thiếu Đường vốn đang ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay Hạ Lam Chương đột nhiên bắt đầu giãy giụa: "Ừm... Hừ..."

Cố Tiểu Tây vội nói: "Đồng chí Hạ, anh trông lửa một chút, thi thoảng đảo một chút đừng để bén nồi."

Hạ Lam Chương gật đầu liên tục: "Được!"

Cố Tiểu Tây đón Yến Thiếu Đường, mang cô bé ra sân giải quyết vấn đề đi vệ sinh, lúc cô quay trở thì chợt thấy Điền Tĩnh đang đứng ở sân bên cạnh, nhìn về phía bên này với vẻ mặt lãnh đạm, cụ thể thì ánh mắt đang dán chặt vào chiếc xe đạp của Hạ Lam Chương.

Cảm nhận được ánh mắt của Cố Tiểu Tây, Điền Tĩnh thu hồi ánh mắt rồi đi thẳng vào nhà.

Tối hôm qua hai người bọn họ đã hoàn toàn xé rách mặt, vốn đã không hợp nhau, cho nên tự nhiên không có khả năng nói chuyện.

Cố Tiểu Tây thờ ơ ôm Yến Thiếu Đường trở về.

Cô vừa trở về, Điền Tĩnh lại mở cửa đi ra.

Cô ta đứng ở ngưỡng cửa, cau mày nhìn chiếc xe đạp ở sân bên cạnh, bị cuốn vào một loạt động não.

Cô ta điểm qua giai đoạn đầu trong tiểu thuyết của tất cả mọi người một lần, nhưng lúc này lại nghĩ không ra ngoại trừ Trần Nguyệt Thăng thì còn có thanh niên trẻ tuổi nào có xe đạp có liên quan với Cố Tiểu Tây nữa, liệu đó có phải là một nhân vật trong cốt truyện không?

Anh ấy là ai?

...