Chương 590


...

Cố Tiểu Tây thu lại ý cười trên khóe môi, giọng điệu nhạt dần: “Yêu đương? Cha mẹ chị đồng ý sao?”

Cô không ngờ vì cô và Yến Thiếu Ngu nhúng tay vào, mà sự hung bạo kiếp trước của Hoàng Thịnh lại biến thành theo đuổi.

Nhưng không ai hiểu rõ hơn cô sự kiêu ngạo khắc trong xương cốt của Hoàng Thịnh vì bản thân là người thủ đô, cho tới bây giờ anh ta đều dùng thái độ trịch thượng để nhìn “Người nông thôn” bọn họ, thậm chí là khinh thường, vậy mà lại muốn yêu đương với Bạch Mân?

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Cô lại nói: “Cha mẹ chị có biết anh ta không? Biết anh ta là ai không? Vậy là đồng ý cho hai người quen nhau rồi sao?”

Bạch Mân run rẩy cánh môi, ánh mắt nhìn về phía Cố Tiểu Tây mang theo vài phần chật vật, yên lặng một hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Chị không phải con ruột của cha mẹ chị, chị chỉ được bọn họ nhặt về.”

Một câu nói ngắn ngủi này, lại giống như vạch trần nỗi đau sâu nhất trong lòng Bạch Mân.

Cố Tiểu Tây nhíu mày, trong giọng điệu bình tĩnh lộ ra vài phần sắc bén: “Cho nên? Cũng bởi vì bọn họ nuôi lớn chị thì có thể tùy ý quyết định vận mệnh của chị sao?”

Những lời cô nói rơi vào trong tai Bạch Mân, lại giống như một tiếng sấm.

Cô ấy nhìn Cố Tiểu Tây với vẻ mặt khiếp sợ, hốc mắt run rẩy, không biết là bởi vì cô đã nói những suy nghĩ mà cô ấy không dám nói, hay là cảm thấy lời này của cô thật là đại nghịch bất đạo, mà bỗng chốc không có lên tiếng.

“Người như Hoàng Thịnh, chị cảm thấy anh ta sẽ có mấy phần thật lòng với chị?”

“Chị đã tới hỏi thăm em thì em cũng nói thật cho chị biết. Anh ta là người thủ đô, tuy rằng xuống nông thôn, tới đây để nhập đội nhưng sớm muộn sẽ trở về, sẽ không ngụ trú tại đây. Chị cảm thấy đến lúc đó anh ta sẽ đưa chị đi cùng sao?”

“Lòng dạ anh ta hẹp hòi, khinh thường nông dân. Những lời nói với cha mẹ chị, chẳng qua chỉ xem chị là cá thôi.”

“Để em nói rõ hơn nữa, cha mẹ chị tham tiền, Hoàng Thịnh chỉ cần tung một ít mồi nhử, bày tỏ hứng thủ của mình một cách thích hợp thì chị không thể không mắc câu, chị hiểu không?”

“Muốn sống thật tốt thì tránh xa anh ta ra, luôn duy trì cảnh giác.”

Giọng nói Cố Tiểu Tây trong suốt như nước, mang theo một chút cảnh báo.

Bạch Mân cắn cắn môi, có chút ảm đạm: “Nếu cha mẹ chị đồng ý, chị cũng không có lựa chọn nào khác.”

Cố Tiểu Tây lắc đầu, vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.

“Hiếu thảo cũng không phải là chuyện gì cũng thuận theo, em hi vọng chị có thể hiểu được điểm này. Mấy năm nay chị làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, bản thân đã xem như báo đáp rồi, không cần thiết phải đánh đổi cả nửa đời sau của mình.”

“Có câu người uống nước lạnh hay ấm tự biết, em cũng không thể nói rõ, tự chị hiểu là được rồi.”

Cố Tiểu Tây thấy mình và Bạch Mân cũng không tính là thân thiết mấy, nói đến đây đã đủ khác người, nói nhiều hơn nữa, sẽ không tránh khỏi việc khơi gợi tâm lý phản nghịch trong lòng cô ấy, cảm thấy cô đang cố ý bôi nhọ cha mẹ nuôi của mình.

Bạch Mân nghiêm túc suy tư một hồi, hồi lâu mới nói: “Cảm ơn em, Tiểu Tây.”

Cố Tiểu Tây từ chối cho ý kiến, gật đầu: “Không cần khách sáo như vậy, đúng rồi, chị còn muốn đi dạo Đại Tập không? Em sợ em không đi được, ngày mai người yêu của em phải đi xa nhà, nên em phải thu dọn hành lý cho anh ấy, không thể đi cùng chị.”

Bạch Mân ngạc nhiên, giống như bỗng nhớ ra gì đó, tò mò nói: “Người yêu? Là nam đồng chí lần trước sao?”

Cố Tiểu Tây hào phóng gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô ấy mỉm cười, vẻ mặt có chút hâm mộ, chợt than nhẹ một tiếng: “Chị cũng không đi dạo nữa, hôm nay chủ yếu là đến tìm em. Làm phiền em rồi Tiểu Tây, lần sau chị lại tới tìm em.”

Cố Tiểu Tây nhìn vẻ mặt hiu quạnh của cô ấy, nhớ tới chuyện lộn xộn trong nhà cô ấy, trầm ngâm nói: “Cũng không cần vội đi, trời còn sớm, ở lại ăn cơm tối đi, em cũng có việc muốn hỏi chị.”

Bạch Mân giống như có chút ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Nhưng, có thể sao?”

...