...
Đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Mấy người Cố Tiểu Tây vừa ăn cơm xong, Cố Đình Hoài cũng cõng Cố Duệ Hoài trở về.
Cố Chí Phượng cũng không nhìn lấy một cái, ngồi ở trên giường đất không lên tiếng. Khoảng thời gian này Cố Duệ Hoài giống như bị phát điên, mỗi một chuyện anh ta làm đều như thể đâm vào trái tim ông ấy. Một đứa con trai như vậy, chẳng thà không có còn hơn, ông ấy đã hoàn toàn thất vọng rồi.
Cố Tiểu Tây ngước mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Duệ Hoài, càng không nói nên lời quan tâm.
Từ cái đêm sau khi Cố Duệ Hoài muốn bóp chết cô, quan hệ của hai người đã không còn như trước nữa. Cô là trở về trả nợ, cũng đã cố gắng bù đắp cho người anh hai này, nhưng về mặt tình cảm, không thể phủ nhận, cô cũng đã thực sự mệt mỏi.
Cô thậm chí có chút hoài nghi, đời trước Cố Duệ Hoài chăm sóc cô, có phải là vì áy náy hay không?
Có một số việc một khi đã có đầu mối thì có làm thế nào cũng không dập tắt được.
Đời trước Cố Chí Phượng bị Điền Tĩnh tố cáo ngồi tù, nhưng khi đó Điền Tĩnh thần bí lại bận rộn, không thể nào quan sát nhà họ Cố, vậy là ai làm tai mắt cho cô ta? Lại là ai gián tiếp làm đao phủ kia?
Cô không muốn phỏng đoán anh ruột như vậy, nhưng đời này anh ta điên cuồng cũng đã khiến cô hoàn toàn thấy rõ, Cố Duệ Hoài yêu Điền Tĩnh đến nhường nào.
Cố Tiểu Tây nhắm mắt lại, không hề suy nghĩ sâu xa nữa.
Cuối cùng vẫn là Cố Tích Hoài lạnh giọng hỏi: “Chân thế nào? Một đường chạy về, không tàn tật?”
Lời này quả thực có chút cay nghiệt, Cố Duệ Hoài nghe thấy lại nổi giận một trận nhưng hiện tại anh ta không có tâm tư để gây gổ, mà muốn cùng Điền Tĩnh đi lao động cải tạo, anh ta không thể trơ mắt nhìn cô ta đi lao động cải tạo được.
Nơi đó đều là những người phạm tội, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, Cố Duệ Hoài khàn giọng nói: “Anh cả, anh để em xuống đi.”
Cố Đình Hoài đen mặt, nặng nề đặt anh ta lên giường, Cố Duệ Hoài lại không biết tốt xấu, chống đỡ cánh tay muốn nhảy xuống đất.
“Em điên rồi à? Những gì chú Lục vừa nói em không nghe sao? Chân em sắp hóa mủ rồi, còn tiếp tục hành hạ như vậy, bị viêm là phải dùng thuốc nhập khẩu, thuốc nhập khẩu biết là cái gì không? Nhà chúng ta đã không thể đảm đương nổi nữa!”
“Cố Duệ Hoài, đừng có tùy hứng nữa, em muốn cả nhà chết cùng em mới cam tâm đúng không?”
Cố Đình Hoài nhìn chằm chằm Cố Duệ Hoài, chỉ cảm thấy lửa giận từ hai bên sườn vọt lên, làm cho anh ấy hận không thể cho em trai không biết điều này một đấm thật mạnh. Anh ta thật sự đã bị ma quỷ nhập hồn, mới có thể hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cố Duệ Hoài mím môi, không nói gì, lại cố chấp muốn rời đi.
Cố Tiểu Tây ngước mắt nhìn Cố Chí Phượng một cái, lại nhìn ông ấy cúi thấp đầu, vừa không có ngăn cản cũng không có chửi rủa, hoàn toàn là thái độ không ngó ngàng. Nhưng trong những người ở đây, ngoại trừ Cố Duệ Hoài không có lương tâm, ai cũng biết trong lòng ông ấy khó chịu đến nhường nào.
Cố Tiểu Tây thở dài, ánh mắt có chút chán ghét nhìn Cố Duệ Hoài một cái.
Nếu như nói lúc mới sống lại cô cảm thấy vui sướng áy náy, vậy sau khi trải qua những ngày này, tình cảm của cô đối với Cố Duệ Hoài đã chuyển thành thất vọng, cười nhạo, bình tĩnh và cho đến bây giờ biến thành chán ghét vì anh ta không đoái hoài gì đến cảm nhận của gia đình.
“Anh cho rằng anh cả đang hại anh sao? Hay là đang nói lời đe dọa?”
“Cố Duệ Hoài, anh chán ghét tôi, tất nhiên tôi cũng không còn tình cảm gì với anh, nhưng mà anh cũng phải cân nhắc cho cha chứ.”
“Anh muốn cắt cụt sao? Có thể sẽ chết, hơn nữa làm giải phẫu cắt bỏ cũng cần có tiền, trong huyện hẳn là làm không được, phải đi vào trong thành phố, thậm chí là bệnh viện thủ đô, mà anh có lộ phí sao? E rằng còn chưa tới được, ở trên đường anh đã không chịu nổi.”
“Anh muốn cha làm người tóc trắng tiễn người tóc xanh? Anh không có lương tâm thì thôi, chứ tôi với anh cả anh ba không thể nhìn ba khó chịu.”
Từ trước đến nay lời Cố Tiểu Tây nói tựa như đao, nói chuyện rất khó nghe.
Những lời này rơi vào trong tai Cố Duệ Hoài, làm anh ta trợn mắt liếc nhìn nhưng cuối cùng cũng dừng bước chân lại.
...