...
Nguồn: TruyenYY
Theo như lời Hàn Trùng nói, lộ trình đi ngang qua Vạn Xà cốc có chút thuận lợi, mấy ngày qua, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp phải một số phiền toái nho nhỏ, vẫn chưa có điều gì có thể làm cho xa đội phải chậm lại, mà qua nhiều ngày chạy đi, Thiên Bắc Thành cũng là càng ngày càng gần.
Trong nhiều ngày qua, trải qua tĩnh dưỡng điều tức, dần dần Tiêu Viêm cũng khôi phục lại bảy tám phần thực lực, nội thương trong cơ thể cũng qua đấu khí và đan dược được khôi phục lại, tiến triển như vậy sợ đến lúc khỏi hẳn so với hắn dự đoán còn nhanh hơn. Bất quá mặc dù thực lực dần dần khôi phục, nhưng Tiêu Viêm vẫn như trước chưa thể hiện ra, đối với xa đội này có những hán tử chân thật hắn rất có hảo cảm, cũng không nghĩ đến lúc bại lộ thực lực mà làm cho họ phải kính sợ, thêm nữa trong những ngày này, giao tình nhạt nhẽo lúc ban đầu giờ đã có thêm một chút gì đó mới lạ.
Bằng vào thực lực của Tiêu Viêm hôm nay, muốn che dấu hơi thở của mình, trong xa đội mặc dù là Hàn Tuyết chỉ sợ cũng khó có thể phát hiện ra. Huống chi trong cơ thể có chút ít nguyên nhân bởi không gian chi lực, cho nên hiện giờ Tiêu Viêm muốn ẩn dấu thực lực, đừng nói là Hàn Tuyết, cho dù là một ít Đấu Hoàng đỉnh phong thậm chí là Đấu Tông cường giả cũng khó mà phán định chân chính thực lực của hắn. Tuy nói Tiêu Viêm cảm thấy bản thân ẩn nấp cực kỳ hoàn mỹ, nhưng ở mấy ngày gần đây, hắn thấy thái độ của Hàn Tuyết đối với mình tựa hồ tốt hơn một chút, công việc của xa đội nàng phân phó Hàn Trùng không để cho Tiêu Viêm làm việc nặng. Đối với cái loại đối đãi đặc thù này cũng làm cho Tiêu Viêm cười khổ trong lòng, trực giác của nữ nhân thật sự rất đáng sợ. Hắn tự tin chính mình không để lộ ra một chút dấu vết nào nhưng Hàn Tuyết như cũ trong lúc mơ hồ giống như đã nhận ra một điều gì đó, đôi lúc ngẫu nhiên nhìn về phía Tiêu Viêm trong con mắt nảy lên một chút nghi hoặc cùng trầm tư. Hơn nữa, Hàn Tuyết lúc rảnh rỗi cũng thường xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, tùy ý nói chuyện phiếm nhưng trong nội dung lại âm thầm dò xét thân phận cùng lai lịch của Tiêu Viêm.
Đương nhiên, tại Tiêu Viêm mấy năm lịch duyệt là không thể nào lộ ra chút dấu vết trong tay một nữ hài tử như nàng, lời nói hàm hồ nửa thật nửa giả đều làm cho Hàn Tuyết mỗi lần không công mà lui. Loại này ra sức mà có cảm giác như đánh vào bông làm cho nàng có chút không cam lòng. Như vậy một màn làm cho Tiêu Viêm trong lòng bất đắc dĩ chỉ có thể tận lực giữ khoảng cách với Hàn Tuyết, tránh cho đến lúc thực bị nữ nhân mẫn cảm này phát hiện ra cái gì.
Trải qua Hàn Tuyết không ngừng suy đoán và dò xét, vào ngày thứ năm lúc hạ trại có một bồ câu truyền tin mang huy chương Hàn gia từ phương hướng Thiên Bắc Thành bay tới. Tiếp nhận thư truyền tin từ trong tay một gã hộ vệ, Hàn Tuyết chậm rãi mở ra, đôi mắt đẹp tảo động, gương mặt tươi cười là từ từ băng lãnh xuống, trong đôi mắt thậm chí có ánh lửa giận.
Nhìn sắc mặt biến hóa của Hàn Tuyết, nguyên bản trong doanh địa tiếng cưới cũng là trở nên an tĩnh rất nhiều, mọi người đều đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía trung tâm Hàn Tuyết.
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì sao?" Hàn Trùng nặng nề hỏi.
"Trong gia tộc truyền đến thư tín nói gần đây Hồng gia có tính toán ra tay đối với Hàn gia chúng ta, nói chúng tay nên cẩn thật một chút". Hàn Tuyết bàn tay nắm chặt, thanh âm lạnh lùng nói.
"Hồng gia? Mẹ nó lại là cái đám vương bát đảm đó", nghe được Hồng gia hai chữ này, chung quanh nhất thời vang lên từng đợt âm thanh mắng chửi.
" Bọn chúng lần này lại muốn làm cái gì?" Hàn Trùng cau mày nói.
Hai hàng lông mi Hàn Tuyết nhẹ nhàng lay động, tức thì thản nhiên nói: "Hồng gia cái lão bất tử kia muốn ta với tỷ tỷ cùng nhau gả cho tên Hồng Thần, bất quá mục đích cuối cùng là muốn nghĩ thôn tính Hàn gia ta, trở thành chân chính bá chủ Thiên Bắc Thành đi".
Nghe vậy trong đội xe không ít người trẻ tuổi sắc mặt đều là âm trầm xuống, Hồng gia kia ra điều kiện làm cho bọn họ trong lòng đều là cực kỳ phẫn nộ.
"Mẹ nó, Hồng gia kia khinh Hàn gia chúng ta là quả hồng mềm à? Cư nhiên dám ra loại yêu cầu hỗn đản này".
Đối với sự tức giận của Hàn Trùng, Hàn Tuyết gương mặt cũng trở nên băng lãnh khẽ cười nhẹ, đôi mắt đẹp khẽ dời nhìn tại hình bóng hắc bào thanh niên bên đống lửa nhưng người sau như là không nghe thấy âm thanh phía bên này chỉ lo cúi đầu bên đống lửa. Hàn Tuyết thấy thế mi mắt hơi chút ảm đạm, ánh mắt dời đi chỗ khác, thanh âm lạnh lùng nói: "Ngày mai là tiến vào khu vực Thiên Bắc Thành, tất cả mọi người nên cẩn thận một chút".
"Vâng" mọi người đồng thanh đáp lại.
Hàn Tuyết gật gật đầu, cũng chợt không biết đối với ai khẽ hừ một tiếng, xoay người trực tiếp đi vào trướng bồng của mình.
Theo bóng hình xinh đẹp của Hàn Tuyết biến mất, mọi người trong doanh địa lại lần nữa ngồi trở lại bên đống lửa, dưới ánh lửa chiếu rọi sắc mặt mọi người đều là lúc sáng lúc tối, xem ra cái kia Hồng gia lực uy hiếp so với Yêu Xà Hạ Mãng càng mạnh hơn.
"Hàn đại ca, Hồng gia kia rất mạnh sao?" Bầu không khí im lặng mang áp lực kéo dài hồi lâu, rốt cục Tiêu Viêm ngồi im bên đống lửa hồi lâu cũng duỗi thẳng lưng mệt mỏi, cười nói.
"Thật ra phải nói, chỉ sợ Hồng gia mới là gia tộc mạnh nhất Thiên Bắc Thành, mặc dù là Hàn gia ta so ra hơn một chút nhưng chính yếu là Hồng gia này có một ít quan hệ với Phong Lôi Các, trong đồng lứa của Hồng gia kiệt xuất nhất Hồng Thần là người Phong Lôi Các, hơn nữa còn được coi trọng".
Hàn Trùng nhìn mà thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Hồng gia chỉ nương nhờ đại thụ này mới có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi, danh vọng và thực lực đều tăng. Dù sao, tại toàn bộ Trung Châu Bắc vực, Phong Lôi Các coi như là thế lực cầm đầu, Hàn gia ta so ra còn kém rất nhiều".
"Phong Lôi Các?" lại lần nữa nghe được danh từ quen thuộc, Tiêu Viêm trong mắt cũng là hiện lên một chút kinh ngạc, chuyện thiên hạ quả nhiên đúng là xảo hợp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Phong Lôi Các thì thế nào? Mẹ nó, Hồng gia kia thực dám động thủ, lão tử tuy đánh không lại nhưng cũng muốn trước khi chết giết vài đứa bọn chúng", một tên hộ vệ có chút trẻ tuổi bên cạnh đống lửa tức giận nói. Đối với người trẻ tuổi này nói nhảm, Hàn Trùng vẫn chưa để ở trong lòng, vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm nói: "Tiêu Viêm huynh đệ, xem ra Hàn gia cũng sắp không an bình, đợi đến Thiên Bắc Thành, ta sẽ cho người đưa ngươi đi, ngươi liền tự rời đi thôi khỏi tránh liên lụy".
Tiêu Viêm cười cười, không nói
"Tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi sớm đi thôi, nhân thủ gác đêm tăng thêm, ngày mai tỉnh táo cho ta, thẳng về gia tộc, hẳn là an toàn". Hàn Trùng thở dài một hơi đứng dậy, phất phất tay, sau đó xoay người rời đi để lại mọi người ngồi bên đống lửa lòng tràn đầy hỏa khí.
Nhìn đạo bóng lưng có chút mệt mỏi, Tiêu Viêm gảy nhẹ bàn tay, một căn trúc khô hưu một tiếng bay vào trong đống lửa, sau đó như một mũi tên, xâm nhập vào lòng đất. Vỗ vỗ tay, Tiêu Viêm cũng là đứng dậy, nói một tiếng với mọi người rồi chậm rãi trở về trướng bồng của mình, trong khi tiến vào lều trại nhẹ nhàng thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Ai, nhân tình thứ này, thật sự là nặng a".
Mặt trời lên cao, trên trời vạn dặm không mây, từng đạo ánh sang mang theo nhiệt độ cực nóng không ngừng phủ xuống. Dưới tình huống thời tiết nóng cháy mặc dù hai bên đường là rừng cây nhưng cũng có một chút khẽ rủ xuống. Trên đường rộng mở, một chi xa đội giục ngựa chạy như điên mang theo khói bụi mù mịt, "mọi người chú ý, lập tức đi vào khu vực Thiên Bắc Thành!".
Trong đội xe, một tiếng hét to truyền đến, mọi người trong lòng căng thẳng ngẩn đầu nhìn một tấm bia đá chỉ đường phía cuối lộ tuyến, bàn tay không khỏi mò lên vũ khí sau lưng, tay kia nắm chặt dây thừng cũng nổi lên một chút mồ hôi. Tại xa đội chạy như điên, như trâu rừng phẫn nộ, lao ầm ầm trên đường mà qua, ngắn ngủi mấy phút thời gian đã tiếp cận tấm bia đá chỉ đường.
Hưu! Hưu! Hưu! Ngay tại khoảng khắc xa đội vừa mới xông qua tấm bia đá, tiếng xé gió bén nhọn đột nhiên vang vọng, chợt từ hai bên rừng cây vô số mũi tên bắn ra đem toàn bộ cả xa đội bao phủ vào trong. Đột ngột xuất hiện tình huống làm cho không ít người giật mình nhưng cũng may sớm có chuẩn bị, từng đạo đấu khí phóng ra đem toàn bộ ám tiễn đều đỡ xuống.
"Ha hả, xem ra là sớm có chuẩn bi, nhưng thật đáng tiếc…"
Tiếng cười chậm rãi từ trong rừng cây truyền ra, chợt rất nhiều bóng đen lao ra, đem con đường đi Thiên Bắc Thành đều phong tỏa, mà làm cho Hàn Trùng bọn người trong lòng trầm xuống đó là hai vị lão giả phía trước đám người. Hai người mặc một bộ đạm Hồng y áo bào, tại chỗ ngực áo bào có một quả huy chương màu đỏ. "Người Hồng gia" nhìn huy chương màu đỏ, nhãn đồng đám người Hàn Trùng nhất thời co rụt lại.
" Ha hả, Hàn Tuyết tiểu thư, mời đi ra đi, làm hai người lão phu tới đây chính là vì ngươi". Cũng không để ý tới đám người hộ vệ Hàn Trùng, hai vị lão giả ánh mắt nhìn chằm chằm nơi chiếc xe của Hàn Tuyết, cười nhạt nói.
"Kẽo kẹt…" Cửa xe từ từ mở ra, Hàn Tuyết mặt cười lạnh lùng chậm rãi bước xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hai vị lão giả, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới để bắt một tiểu nữ tử như ta lại có thể lao động tới Hồng Mộc, Hồng Liệt hai vị trưởng lão, thật đúng là vinh hạnh vô cùng a."
Trong miệng thì nói như vậy nhưng Hàn Tuyết trong lòng là trầm trọng rất nhiều, này hai vị Hồng gia trưởng lão, thực lực ước chừng đều là tại tứ tinh Đấu Hoàng, so với kia Hạ Mãng còn mạnh hơn, nếu mà hai người đồng loạt ra tay, hôm nay "Chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng."
"Không cần nói những lời nhảm nhí này, lão phu cũng đành phải phụng mệnh hành sự, ngươi, theo chúng ta đi đi!" Hồng Liệt mặt không chút thay đổi liếc nhìn Hàn Tuyết một cái, nói.
"Nằm mơ!" Hàn Tuyết trong mắt hàn quang chợt lóe, ngọc thủ nắm chặt, một thanh trường kiếm liền là thiểm hiện ra.
"Ngu xuẩn"
Nhìn thấy Hàn Tuyết ngoan cố chống lại, kia Hồng Liệt lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn, cước bộ hướng phía trước một bước, liền là trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Hàn Tuyết, bàn tay huy động, một luồng cường hãn nóng cháy kình phong, mang theo áp bách hơi thở, trực tiếp đem tất cả đường lui của Hàn Tuyết bao phủ lại.
Nhìn Hồng Liệt vừa ra tay đã vận dụng toàn lực, Hàn Tuyết hai má cũng là có một chút tái nhợt, cắn chặt răng cũng một chiêu theo ra.
"Oanh!" "Đùng"
Song chưởng tiếp xúc, kình phong tràn ngập mà ra nhất thời đem người xung quanh vội vàng chấn lui về phía sau, mà Hàn Tuyết thân thể mềm mại cũng là giống như diều bị đứt dây, chân đạp cấp vài chục bước mới có thể đứng vững.
"Có thể đón một chiêu của lão phu, ngươi cũng coi như có chút bổn sự, khó trách có thể làm cho thiếu gia coi trọng" Hồng Liệt thân thể không chút sứt mẻ, liếc mắt nhìn Hàn Tuyết lui về phía sau, nhàn nhạt nói một tiếng, chợt cước bộ lại tiếp tục đạp, lại đi ra xuất hiện tại trước mặt người sau, chưởng phong gào thét, tiếp tục đánh úp lại. Cảm thụ được thế công của Hồng Liệt càng thêm hung mãnh so với lúc trước, Hàn Tuyết hai má cũng là hiện lên một chút thống khổ tuyệt vọng, đối mặt với Đấu Hoàng cường giả, nàng căn bản không có gì có thể chống lại. Chưởng phong ầm ầm phóng tới, ở lúc sắp chạm đến thân thể Hàn Tuyết thì một cổ vô hình lực đột nhiên xuất hiện, rồi chợt oanh một tiếng, đem chưởng phong Hồng Liệt dễ dàng hóa giải, mà lực lượng còn lại, cũng là đem chấn đắc lui lại cả mấy bước.
Đột ngột xuất hiện biến cố, làm cho tất cả mọi người đều là kinh ngạc, mà Hàn Tuyết, tại ngẩn ra sau một lúc, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng tập trung vào thùng xe Tiêu Viêm.
"Ai, lấy lão bức nhỏ, cư nhiên cũng có thể hợp tình hợp lý như thế, đến tuổi này, đều là tu luyện đến cho da mặt dày lên rồi..." Mọi người kinh ngạc, một đạo thanh âm bất đắc dĩ, cũng là chậm rãi vang lên, chẳng qua lúc này đây, thanh âm này lại là trong suốt hữu lực, không còn là như trước cái kia già nua vô lực...
...