...
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Trên không trung, năng lượng dao động kịch liệt như sấm rền không ngừng khuếch tán bùng ra, vang vọng khắp đất trời Long đảo.
Đối với cục diện hỗn loạn của ngoại giới, Tiêu Viêm vẫn ngồi xếp bằng trước cự đỉnh giống như chưa từng phát hiện. Đôi mắt vằn đầy tơ máu của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào trong cự đỉnh, bàn tay đã trở nên cứng ngắc vẫn kết động ấn quyết khống chế nhiệt độ trong đó. Gần một tháng không ngủ không nghỉ nhưng lại làm một lượng việc kinh khủng đến như vậy đủ để một cường giả cấp Đấu Tôn mệt đến hư thoát. Nhưng, dưới tình huống này Tiêu Viêm vẫn chịu khổ mà cắn răng kiên trì. Mặc dù hậu quả của sự kiên trì này cơ hồ đã làm đầu óc hắn hoàn toàn đặc sệt như hồ dán…
Ánh mắt Hắc Kình trở nên khẩn trương nhìn Tiêu Viêm đầu bù tóc rối và cũng siết chặt tay lại, vì hắn biết Tiêu Viêm đã đạt tới cực hạn. Trong khoảng thời gian này, thần kinh của Tiêu Viêm vẫn luôn làm việc căng thẳng, căn bản không thả lỏng chút nào. Cứ như thế sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với bản thân hắn.
"Người này đối với bản thân cũng đủ tàn nhẫn a! Nếu sau khi có thể giải quyết hoàn toàn việc này, lão Hắc ta nhất định kết bái huynh đệ với ngươi! Ngươi bảo ta đánh ai, ta liền đánh hắn đến hoa rơi nước chảy!" Hắc Kình thấp giọng tự nhủ. Kiệt ngạo như hắn mà giờ đây cũng "Bang! Bang!"
Tiếng tự nhủ của Hắc Kình vừa dứt thì xa xa đã vọng tới một chuỗi âm thanh nổ mạnh. Chợt một khí tức hung hãn lướt đến dữ dội như chớp, thân ảnh còn chưa tới thì một tràng cười to hung hãn đã liền vang lên như sấm rền cuồn cuộn.
"Ha ha… Nguyên lai là ở trong này!"
Theo tiếng cười cuồng ngạo vọng đến càng lúc càng gần thì trong chớp mắt, một bóng người chỉ chớp lóe vài lần đã xuất hiện trên miệng núi lửa, sau đó lượn vòng xuống. Mọi người vừa nhìn đã thấy hóa ra đó là một nam tử giữa hàng lông mày lóe lên ánh sáng kim sắc, trên khuôn mặt toát ra một sự hung lệ nhàn nhạt.
"Long giáp quân – Tứ thống lĩnh, Hạ Sát!"
Nhìn thấy người này, Hắc Kình cũng chợt sửng sốt. Hắn bỗng chau mày vẫy nhẹ tay. Mười mấy thân ảnh từ trong núi rừng chung quanh nhanh chóng đi ra, sau đó nhìn chăm chú nam tử được gọi là Hạ Sát đầy vẻ cảnh giác.
"Hắc Kình? Hắc hắc… Không ngờ lại gặp ngươi ở trong này!"
Hạ Sát nhìn Hắc Kình chắn ngang trước mặt. Đôi mắt hắn nheo lại, cũng không nhiều nói nhảm liền vung tay lên. Phía sau liền có đông đảo bóng người đằng đằng sát khí dữ dội lướt ra, mà tiếng hét ẩn chứa long uy cũng vang lên trào dâng như sấm dậy. Thấy thế, Hắc Kình cũng hơi sầm mặt xuống rồi nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó, hơn mười cường giả Đông Long đảo cũng nhanh chóng lướt ra chặn lại những thân ảnh mặc long giáp ám kim sắc lại.
"Hắc Kình, ngoãn ngoãn giao vị đại nhân kia ra đây! Nếu không Đông Long đảo ngươi hôm nay nhất định máu chảy thành sông!"
Hạ Sát cười lớn rồi thân hình chợt lóe đã xuất hiện trước mặt Hắc Kình khoảng mười trượng. Bốn mắt đối nhau tạo thành hoa lửa bùng nổ, năng lượng kinh khủng cũng lặng lẽ bùng phát ra.
"Muốn cướp người? Phải nhìn Hạ Sát ngươi có tư cách này hay không đã…?!"
Sắc mặt Hắc Kình âm trầm, nắm tay đang siết chặt đột nhiên tung thẳng ra một quyền mạnh mẽ. Không gian tức thời nổ tung tạo thành một khe nứt đen nhánh cấp tốc kéo dài…
"Hừ!"
Nhìn thấy Hắc Kình ra tay, Hạ Sát đằng kia cũng hừ lạnh, thân hình không hề lùi bước nào cũng liền mạnh mẽ oanh ra hung hăng va chạm với khe nứt không gian đang lướt đến một cách dữ dội.
"Uỳnh! Uỳnh!"
Kình khí cường hãn như sóng gợn xô ra bốn phía. Thân hình Hạ Sát khẽ rung lên, bàn chân đạp mạnh vào hư không, cả người liền xuất hiện bên cạnh Hắc Kình như quỷ mị chợt liền bạo xuất ra thế công như cuồng phong bão tố.
Nhìn thế công khủng khiếp bực này của Hạ Sát, Hắc Kình cũng chỉ cười lạnh nhưng cũng không nhường một phân mà trực tiếp giao phong chính diện với nó.
"Phanh! Phanh! Phanh!"
Trên bầu trời, hai thân ảnh chiến đấu với nhau dữ dội. Mỗi một lần va chạm đều tạo kình phong tràn ngập, làm cho không khí xung quanh vang lên những tiếng nổ trầm thấp.
Nơi an tĩnh duy nhất này cũng vì cuộc chiến của hai người mà trở nên vô cùng hỗn loạn. Nhưng thân ảnh gầy gầy đang ngồi xếp bằng trước cự đỉnh kia lại vẫn chưa có chút động tĩnh nào như trước…
---o0o---
"Ầm! Ầm!"
Giữa không trung, hai bóng người mạnh mẽ trao đổi qua lại. Năng lượng đáng sợ xé thẳng không gian rách tả tơi, tạo thành một cái khe đen nhánh trống không lớn chừng mười trượng. Mà khi hai người vừa va chạm cũng liền tách ra rồi mỗi người đều nhanh chóng thối lui.
"Không ngờ ngươi hiện giờ cư nhiên cũng tiến vào cảnh giới Bán Thánh!" Man Nham liên tục lui về phía sau, toàn thân đầy long lân màu tím sẫm lúc này đều trở nên ảm đạm đi rất nhiều, đôi mắt nhằm chằm chằm Chúc Ly cách đó không xa, trầm giọng nói.
Chúc Ly mặt không đổi sắc. Thực lực của ông cũng không sai biệt lắm với Man Nham. Nhưng lão ta lại có bí pháp để biến thành trạng thái chiến đấu bán long hóa nên có chút khó giải quyết. Bởi vậy, muốn đánh bại đối phương là chuyện tương đối khó khăn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Chúc Ly, không cần chống cự tiếp một cách vô vị! Thực lực Đông Long đảo ngươi vốn yếu nhất trong Tứ đảo. Hiện giờ, ba đảo đều đã tới thì vô luận các ngươi chống cự thế nào cũng không nổi! Hay là… giao người ra đây thôi!" Man Nham chậm rãi nói.
"Nếu một số trưởng lão của Đông Long đảo ta không đi vào tu luyện ở không gian hư vô và Đại – Nhị trưởng lão không bế tử quan mà nói, dù cho Lan đại Long vương của các ngươi cũng không dám tới đây dễ như vậy!" Chúc Ly cười lạnh, đáp.
"Khà khà… Chúc Ly, ngươi cũng nên biết… Đây không phải là chẳng qua hay nếu gì cả…"
Khi tiếng cười lạnh của Chúc Ly vừa dứt, trong không gian hư vô đột nhiên vọng đến một tràng cười khẽ. Mà khi nghe tràng cười này, hư không…
Dưới ánh mắt dữ dội của Chúc Ly, chỉ thấy không gian hư vô đột nhiên sáng lên từng luồng thanh mang. Chợt luồng sáng này trở nên to lớn, từng bóng người lướt theo đó với khí tức che phủ đất trời rồi cuối cùng xuất hiện trên Long đảo trong từng đợt cuồng phong xé nát không gian.
"Xem ra ta đã tới chậm a! Chẳng qua màn diễn vẫn còn không tệ!"
Trên bầu trời, một lão già mặc áo bào xanh nhìn cảnh hỗn loạn trên Cổ Long đảo không khỏi cười, nói.
"Thanh Yểm!"
Nhìn lão già áo xanh này, trong lòng Chúc Ly như có khối đá lớn chìm sâu xuống. Bút tích của Tam đại Long vương này quả nhiên không nhỏ, cư nhiên lại phái một tên Bán Thánh và hai Đấu Tôn đỉnh đến đây. Xem ra, bọn họ đã quyết định phải đoạt Tử Nghiên cho bằng được a!
Lão già tên Thanh Yểm vừa hiện thân, trước tiên sầm mặt liếc Chúc Ly một lượt rồi cười cười. Sau đó, chuyển hướng vào sâu trong Long đảo nói: "Man Nham trưởng lão, Chúc Ly liền do ngươi ngăn lại! Còn vị đại nhân có huyết mạch vương tộc kia để lão phu tự mình mang đi!"
Lời nói buông xuống, thân hình lão ta liền dao động rồi hóa thành một luồng sáng lao vào nơi sâu nhất của Đông Long đảo. Chúc Ly thấy thế lập tức giận đến phát cuồng, nhưng không đợi ông ta đuổi theo thì Man Nham đã bỗng chắn trước người. Lão múa long trảo đánh nát không gian nổ ầm ầm rồi lao tới Chúc Ly dữ tợn.
Bị Man Nham ngăn trở, Chúc Ly vô cùng giận dữ. Đấu khí phô thiên bùng phát ra từ trong cơ thể, sau đó cũng nổ tung hung hăng công kích đối phương.
Mặt khác, nhân lúc Chúc Ly bị Man Nham quấn rịt lấy, thân ảnh vị lão giả tên Thanh Yểm kia cũng lóe lên vài cái rồi xuất hiện bên cạnh miệng núi lửa.
Đến nơi đây, đầu tiên Thanh Yểm liếc Tiêu Viêm đang ngồi xếp bằng trước cự đỉnh một cái, chợt ánh mắt lão lóe lên nhìn vào trong đỉnh rồi nhíu chặt mày: "Đây là vị đại nhân có huyết mạch vương tộc sao? Nguyên lai vẫn chỉ còn ở ấu niên kỳ! Chẳng qua loại uy áp áp chế của huyết mạch như thế này cũng chính là lần đầu ta gặp được a!"
"Trước tiên cứ mang người đi trước đã! Miễn để cho chậm trễ lại sinh biến!"
Ánh mắt lại lóe lên, Thanh Yểm cũng không nguyện dừng lại quá lâu. Thân hình chợt động vừa muốn ra tay thì một thân ảnh khác liền thoáng hiện cách đó không xa, đúng là Thiết Kiếm tôn giả. Ông mặt không đổi sắc bàn tay nắm chặt thiết kiếm, ánh mắt nhìn Thanh Yểm chằm chằm. Một khí thế lặng yên hờ hững như coi thường sinh tử bùng ra tràn ngập.
"Muốn chết!"
Nhìn thấy Thiết Kiếm tôn giả ngăn trở, Thanh Yểm chợt cau mày. Lấy thực lực Đấu Tôn đỉnh của lão thì tự nhiên sẽ không để mắt đến Thiết Kiếm tôn giả. Lập tức lão vung tay áo lên, một luồng năng lượng như bão tố liền hiện ra trước mặt rồi lướt đến Thiết Kiếm một cách dữ dội.
"Vù…"
Sắc mặt Thiết Kiếm tôn giả vẫn hờ hững tựa như ông không hề biết chênh lệch rất lớn giữa mình và Thanh Yểm. Thiết kiếm trong tay ông giơ lên cao, chợt cứ chất phác không hoa mỹ như vậy mà bổ xuống.
Một kiếm hạ xuống, thần sắc Thiết Kiếm tôn giả trong nháy mặt chợt trở nên vô cùng uể oải giống như đấu khí trong người đã trôi cả theo một kiếm này. Mà lúc đó, một đạo kiếm cương chỉ bé như lòng bàn tay kêu vù một tiếng đã bắn ra dữ dội từ mũi kiếm, cuối cùng oanh kích vào "Đùng! Đùng!"
Hai người va chạm làm không gian đầu tiên chợt rung lên. Ngay sau đó, một cơn bão năng lượng đáng sợ lập tức bùng phát ra.
"Phụt!"
Kiếm cương đánh mạnh lên cơn lốc, Thiết Kiếm tôn giả thần sắc đã uể oải nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như cũng dính đòn nghiêm trọng văng ngược xuống khu rừng rậm bên dưới.
"Không biết sống chết!"
Phất tay đánh bay Thiết Kiếm tôn giả, Thanh Yểm nhếch môi lộ vẻ khinh thường. Thực lực như thế cũng dám hiện thân quả nhiên là muốn chết!
"Tiểu tử, dừng ngọn lửa của ngươi lại!"
Đánh bay Thiết Kiếm tôn giả, Thanh Yểm chậm rãi đi trong hư không rồi bước đến cạnh Tiêu Viêm, nói.
Nhưng Tiêu Viêm đầu bù tóc rồi lại vẫn như không nghe thấy âm thanh của lão. Đôi mắt che kín bởi tơ máu vẫn chăm chú nhìn vào trong cự đỉnh.
"Lại thêm một tên muốn chết!"
Bước chân Thanh Yểm dừng lại cạnh Tiêu Viêm, thấy bộ dạng của hắn thì chợt lắc lắc đầu. Bàn tay chậm rãi nâng lên tuôn ra đấu khí dữ dội, rồi sau đó không lưu tình chút nào hung hăng đập mạnh xuống thiên linh cái của Tiêu Viêm.
Trong khoảnh khắc bàn tay Thanh Yểm hung hãn hạ xuống, đôi mắt của thiếu nữ vốn nhắm nghiền bên trong cự đỉnh lúc này đột nhiên mở bừng ra. Một tiếng động như sấm sét ẩn chứa uy áp khôn cùng bỗng giáng mạnh bên tai của Thanh Yểm, làm cho thân thể lão ta trong nháy mắt đã "Hôm nay tổn thương một cọng lông của hắn, ngươi hãy dùng mệnh mà đền đi!"
...