...
Nhìn đấu khí bàng bạc dũng mãnh từ thân thể Hàn Phong trào ra, sắc mặt Tiêu Viêm cũng theo đó từ từ ngưng trọng lại. Hắn cũng không có ngờ tới Hàn Phong trong vòng hai năm đã có thể đặt một chân vào ngưỡng cửa của Đấu tông. Tuy chỉ là nửa bước chân bất quá ai cũng hiểu được chỉ cần đạp một chân vào thì khoảng cách đến cấp Đấu tông chân chính đã không còn xa rồi.
Hơn nữa thì nữa bước chân này cũng đủ để Hàn Phong vượt xa những Đấu Hoàng đỉnh phong tầm thường. Mà nếu Hàn Phong kết hợp "Hải Tâm Diễm" thì sức chiến đấu của hắn đã có thể chân chính cùng cường giả Đấu Tông so sánh rồi.
Sức chiến đấu của Hàn Phong cường hãn như vậy làm cho Tiêu Viêm cảm thấy áp lực nặng nề, dù rằng thực lực của Tiêu Viêm hiện tại cũng đại tiến không tệ chút nào. Có thể cùng Đấu Tông cường giả so bì thực lực thì bất kể là ai cũng không thể không coi trọng được.
"Trong hai năm trở lại đây, ngươi là người đầu tiên buộc ta phải triệt để thể hiện ra thực lực thật của ta"
Phía sau lưng hai cánh ngưng tụ từ đấu khí chậm rãi tiêu biến, Hàn Phong chân đạp hư không đứng thẳng người hướng Tiêu Viêm nói một cách nhạt nhẽo.
Không mượn bất kỳ ngoại vật gì hay là đấu khí hóa cánh mà đứng giữa hư không như thế thì chỉ có bậc Đấu Tông cường giả mới có thể thực thi được.
Đạt tới cấp độ này thì cũng có thể xem hư không như là đất bằng dễ dàng đi lại, thế nên lúc không chiến có thể chiếm được ưu thế, về mặt mẫn tiệp hoàn toàn có thể tăng lên một bậc cao mới.
Khẽ nhíu mắt nhìn Hàn Phong chân đạp hư không huyền phù trên bầu trời, Tiêu Viêm nhẹ thở ra một hơi: " Chỉ là mới tiến một chân vào cánh cửa Đấu tông lại kiêu ngạo, đắc ý đến thế sao?"
"Chí ít ra dùng để đối phó với tiểu sư đệ ngươi thì đã quá đủ rồi"
Hàn Phong bàn tay khẽ phất, một đoàn đấu khí như thực chất từ lòng bàn tay hắn bốc lên không ngớt.Không gian quanh người hắn mơ hồ rung động vì nặng lượng từ đoàn đấu khí kia thẩm thấu ra.
"Thật vậy chăng?"
Tiêu Viêm khẽ cười,trên bàn tay đưa lên đột nhiên bùng lên hỏa diễm xanh biếc.
Ngọn lửa xanh biếc nhanh chóng bao trùm cả tay Tiêu Viêm, khẽ động Tiêu Viêm đem hỏa diễm kia phân tách ra hóa thành hai loại hỏa diễm một thanh sắc – một vô hình chi hỏa phân biệt bùng cháy trên hai tay.
Tả thủ cầm thanh hỏa, hữu thủ cầm vô hình chi hỏa, Tiêu Viêm ngẩn đầu nhìn sắc mặt Hàn Phong đang cực kỳ khó coi cười cười:
"Ngươi không phải là rất tò mò với dị hỏa cải biến của ta sao? Giờ ngươi đã có thể đoán ra được vì sao nó kỳ lạ chưa?"
Hàn Phong mắt nhìn chằm chằm vào đoàn hỏa diễm vô hình trên hữu thủ Tiêu Viêm, nghiếng răng lạnh giọng kinh hô "Vẫn Lạc Tâm Viêm"
Hiện tại thì mọi sự tò mò trong hắn đã tan biến, hắn triệt để hiểu được vì sao thanh sắc dị hỏa của Tiêu Viêm trước kia có chút cổ quái.
"Ngươi ngang nhiên đem Vẫn Lạc Tâm Viêm luyện hóa rồi sao?"
Trên người Hàn Phong đấu khí bàng bạc trở nên hỗn loạn tựa như nội tâm hỗn loạn, tràng ngập phẫn nộ của hắn. Một lát sau đem điều không thể tin được này phẫn nộ hỏi.
"Chúc mừng người! Đoán đúng rồi đó"
Tiêu Viêm nhướng đôi chân mày hướng Hàn Phong pha chút châm chọc trả lời.
Hàn Phong nghe được ý châm biếm trong lời nói của Tiêu Viêm nhất thời khuôn mặt càng thêm nét âm trầm dữ tợn.
" Không thể nghĩ tới được, Vẫn Lạc Tâm Viêm kia lại không đem ngươi thiêu cháy ra tro mà lại mang lại tiện nghi cho ngươi có cơ hội luyện hóa nó.
Thanh sắc hỏa diễm trên tay ngươi đích thị là Thanh Liên Địa Tâm hỏa, nguyên lai là ngươi cường hoành đem Vẫn Lạc Tâm Viêm và Thanh Liên Địa Tâm Hỏa dung hợp lại nên mới miễn cưỡng hóa giải công kích " Hải Tâm Hỏa" của ta. Hàn Phong cất giọng âm u đồng thời đem đấu khí cường hãn tạo ra uy áp bao trùm lên Tiêu Viêm.
"Phần quyết quả nhiên là thứ rất tốt, hắc hắc, ngươi làm cho ta thấy thích thú. Nhất định ta sẽ không từ thủ đoạn đoạt tất cả về tay ta"
Hàn Phong bất chợt cuồng tiếu, cánh tay vung lên: "Bất kể ngươi có được hai loại dị hỏa thì sao? Bằng vào thực lực của ngươi có thể hoàn mỹ khống chế chúng sao? Thực lực của ta vượt xa ngươi, chỉ cần đem ngươi đánh cho tịch diệt thì "Phần Quyết", "Thanh Liên Địa Tâm Hỏa", "Vẫn Lạc Tâm Viêm" tất cả sẻ là của ta rồi"
"Ngươi ấm đầu rồi á? Chỉ sợ bản lĩnh của ngươi không đủ để lấy được cái gì từ tay ta."
Khẽ lắc đầu Tiêu Viêm mở miệng châm chọc, tay phải nâng lên Vô Hình hỏa diễm bất chợt bạo phát tạo ra ba động mãnh liệt.
Theo ba động ngày thêm kịch liệt do Vẫn Lạc Tâm Viêm tạo nên vẻ mặt Hàn Phòng đang điên cuồng nhưng thân thể thì khe khẽ run lên. Đấu khí đang bao phủ trên thân thể hắn bỗng nhộn nhạo cả lên, hắn đưa tay chận ngang ngực cố gắn áp chế sự hỗn loạn kia ánh mắt chứa một chút hoảng loạn nhìn Tiêu Viêm.
"Triệu hồi Tâm Hỏa?"
Đối với Vẫn Lạc Tâm Viêm vô số cường giả cũng phải nghi kị, cho dù là Hàn Phong cũng không ngoại lệ. Đối với thứ hỏa diễm quái dị thần không thấu quỷ không lường được kia, ai ai cũng đều không dám có chút nào khinh thường. Dù sao đi nữa bên trong nhục thể là nơi yếu nhược nhất, chỉ cần một chút nội thương trong tâm tạng e rằng sẽ dẫn đến việc suy giảm thực lực không nhỏ. Nên khi Tâm Hỏa kia được Tiêu Viêm triệu hồi ra, Hàn Phong càng thêm cấp tốc tăng cường thêm đấu khí để chống lại sức nóng của nó ảnh hưởng tới nội tạng bên trong cơ thể.
Nhìn lớp đấu khí hộ thân của Hàn Phong trở nên ảm đạm hơn lúc trước, Tiêu Viêm thoáng cười cười. Trong lòng hắn phi thường hiểu rõ Tâm Hỏa được triệu hồi ảnh hưởng không nhỏ đối với Hàn Phong, làm cho hắn phải phân tâm áp chế tâm viêm nên có thể nói là lực chiến đấu của Hàn Phong chắc chắn bị ảnh hưởng xấu đi không ít.
"Bằng vào lực lượng nho nhỏ này của Tâm Hỏa mà mong là tạo ra thương tổn cho ta sao?"
Trên bàn tay Hàn Phong cấp tốc dâng tràn lớp lớp đấu khí quang mang, năng lượng kinh nhân nhanh chóng tỏa ra rất nhanh. Nhìn hành động này của hắn Tiêu Viêm hoàn toàn ngưng trọng vì biết là hắn chuẩn bị tung ra một đạo công kích cực mạnh của hắn.
Cảm ứng được sự bạo loạn ẩn chứa trong đấu khí của Hàn Phong, bàn tay Tiêu Viêm lập tức nắm chặt lại. Một cỗ hấp lực dũng mạnh đem Thanh sắc hỏa diễm đang huyền phù trên không hút vào tay. Thở mạnh một hơi, Tiêu Viêm vận khởi đấu khí trong cơ thể dâng trào ra quán chú vào Huyền trong xích.
Thân trọng xích cũng từ từ chuyển sang màu xanh biết theo từng luồng đấu khí quán nhập vào nó. Hơn nữa nhiệt độ của trọng thước cũng không ngừng tăng lên.
Đấu khí quán chú lên đến cực hạn rốt cuộc cũng dừng lại, thanh trọng xích lúc này đã hoàn toàn biến đổi. Trọng thước từ màu đen thâm thúy đã hóa thành một màu xanh biên biếc, nhìn qua có chút diễm lệ. Nhưng trên thân trọng thước diễm lệ đó đang tỏa ra không cùng lực lượng khiến không gian quanh nó không ngừng vặn vẹo biến ảo.
Hai tay đồng thời nắm chặt trọng xích, Tiêu Viêm ngẩn lên nhìn Hàn Phong ở xa xa. Lúc này trong tay Hàn Phong đoàn đấu khí màu bạc đã phóng ra cường quang chói lọi, tựa như đem một vầng Nhật Tinh thu nhỏ nắm trong tay.
Cường quang nơi Tiểu Nhật Tinh (ngôi sao nhỏ) phát ra quá dũng mãnh khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào nó.
"Tiểu tử! Tên vương bát đản ( tên khốn kiếp J)! Muốn đánh bại ta sao?"
Sau khi nhìn chằm chằm Tiểu Nhật Tinh trong tay mình, Hàn Phong bỗng ngửa đầu lộ ra khuôn mặt điên cuồng dữ tợn phát ra một tiếng hống mà trong tay hắn đấu khí Tiểu Nhật Tinh kia cũng rời ra nhằm hướng Tiêu Viêm đánh tới.
"Quang Diệu Ấn"
Một đoàn ánh sáng chói mắt ẩn phía trong là một hình Đại Thủ Ấn, giống như mặt trời trên cao lạc xuống, mang theo cỗ lực lượng làm người khác sởn cả gai ốc xé nát không gian lao về phía Tiêu Viêm.
"Diễm phân phệ lãng thước"
Hai tay nâng trọng thước đã hóa thành màu xanh diễm lệ lên trên đầu, rồi trong nháy mắt toàn lực phách xuống. Một dải năng lượng màu phỉ thúy ước chừng mười trượng từ đỉnh trọng xích bắn ra mang theo khí thế phách thiên toái địa.
Lưỡng đạo quang mang tuy tính chất bất đồng nhưng đều mang theo lực lượng kinh nhân tựa như thiểm điện phá toái không gian lao đi.
Cuối cùng trong ánh mắt kinh hãi của mọi người hung hăng như hai khỏa vẫn thạch va chạm nhau.
"Bành!"
Ngay khoảng khắc tiếp xúc nhau, một tiếng nổ đáng sợ tựa như sấm động vang lên kèm theo từng đợt sóng năng lượng bạo cuồng tựa như Kinh Đào Hãi Lãng trên không trung nhanh chóng bao phủ cả bầu trời.
Toàn bộ trời đất như lâm vào cảnh yên tĩnh, năng lượng cuồng bạo sóng nhiệt tràng lan che phủ cả thiên địa. Thậm chí cả ánh mặt trời trên cao chiếu rọi kia cũng như tan biến đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai chủng loại năng lượng cuồng loạn kia xung đột tả hữu giằng co nhau đến hơn mười phần chung thời gian mới từ từ tiêu biến đi. Mà mọi người đang quan chiến phía trong Phong Thành vẫn như cũ hoàn toàn tĩnh lặng, trên gương mặt mỗi người đều hiện ra vẻ kinh hãi. Nếu lưỡng đạo quang mang va chạm vào gây ra vụ bạo tác kia oanh kích vào giữa thành thì có lẽ trong nháy mắt sẽ đem Phong Thành này sang thành bình địa.
Theo sự tiêu biến của từng đợt sóng năng lượng ở trên bầu trời, hai thân ảnh của Tiêu Viêm và hàn Phong cũng chẫm rãi hiện ra. Lúc này trên mặt Hàn Phong còn có chút huyết sắc tuy tóc tai tán loạn hô hấp thì trì trệ nhưng chung quy năng lượng phản phệ gây ra cho hắn thương tổn không bao nhiêu.
Trái lại Tiêu Viêm vẻ mặt tái nhợt, ngay cả khí tức tỏa ra cũng yếu đi không ít.
Cấp độ chênh lệch giữa hai người lúc này đã hiện rõ, tất nhiên chiếm được thượng phong lại là Hàn Phong.
"Ha ha, tiểu sư đệ cảm thấy thế nào? Xem ra thực lực của ngươi không có cường đại như mồm mép của ngươi a. Đấu khí cạn kiệt rồi sao? Xem ra sư huynh quá xem trọng ngươi rồi!" Nhìn gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc của Tiêu Viêm, Hàn Phong có chút ngẩn người, sau đó không kiềm chế được vui sướng cười to lên.
Nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Phong đang cuồng tiếu, Tiêu Viêm khóe miệng có chút cười cợt lãnh nhạt nói:
"Hiện tại tỏ vẻ cao hứng như vậy có phải là quá sớm hay không?"
Nhìn Tiêu Viêm vẫn mạnh miệng như cũ, Hàn Phong khinh thường cười nhạt. Hắn có thể cảm ứng rõ ràng khí tức của Tiêu Viêm hiện tại yêu đi rất nhiều, hiển nhiên là sau vụ bạo tạc kia bị thương không nhẹ chút nào. Nhưng vẻ mặt tươi cười của hán không duy trì được bao lâu, khuôn mặt chợt cứng đờ lại nhìn hành động của Tiêu Viêm
Xa xa, bàn tay Tiêu Viêm chậm rãi giơ lên, trong tay áo bào rộng thùng thình một điểm lục mang biên biếc từ từ hiện ra. Rồi trong nháy mắt điểm lục mang kia bay vụt ra huyền phù trên hữu thủ hiện hình một đóa Phỉ Thúy Hỏa Liên hoàn mỹ không một chút tỳ vết.
"Hô… Xuất ra Hỏa Liên này vẫn như trước tiêu hao phần lớn đấu khí a."
Ngưng mắt nhìn vẻ mặt cứng đơ của Hàn Phong, Tiêu Viêm khẽ cười nói.
"Sư huynh, ta cũng rất xem trọng ngươi a. Đem cái thứ khiến ngươi chịu không ít thiệt thòi này cho ngươi hưởng thụ lần thứ hai a."
Lúc này sắc mặt Hàn Phong thoáng chốc trở nên cực kì khó coi.
------------------------------
...