Chương 381: Hắc Ấn thành


...

Ghé vào trong bụi cỏ, bốn phía cuồng phong gào thét rung động, trong bóng tối Tiêu Viêm không dám di động nửa điểm thân thể, sợ ẩn núp trong bóng tối kia, thần bí nhân còn chưa đi xa, bỗng nhiên bạo nộ lên giết người.

Trong bóng tối, không có khái niệm về thời gian, ngay tạị khi Tiêu Viêm trong lòng thoáng nổi lên một tia bồn chồn buồn bực, một luồng mỏng manh dương quang bỗng nhiên chiếu xạ vào, cảnh tượng truớc mặt liền giống như một quả trứng nứt vỏ nhẹ nhàng vỡ tan ra, ánh dương quang ấm áp xua tan đi màn đêm hắc ám.

Ánh mặt trời vừa xuất hiện, từng luồng dương quang bắt đầu chiếu vào, cuồng phong đang bạo động cũng chậm rãi yếu bớt, cho đến cuối cùng tiêu tán.


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Nhìn ánh sáng phát ra trên bầu trời, Tiêu Viêm lúc này mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, thật cẩn thận bò người lên, ánh mắt quét một vòng chung quanh, chợt ở ngoài xa mấy trăm thước nhóm nguời của thương đội đang chỉnh đốn lại hàng hoá, lập tức vội vàng cất bước tiến lại gần.

Ngay khi Tiêu Viêm tới gần thương đội, đã thấy Đa Mã trên khuôn mặt không dấu nổi vẻ mừng rỡ.

"Dược Nham tiên sinh, ngươi không sao chứ? Vừa rồi không thấy ngươi đâu cả làm ta vô cùng lo lắng." Đa Mã bước nhanh đón chào, thở một hơi cả giận nói.

"Không có việc gì, vừa rồi vô ý bị cuồng phong quét đi một đoạn." Nhìn thấy vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt Đa Mã, Tiêu Viêm mỉm cười lắc lắc đầu, tuy rằng mập mạp này bởi vì thực lực của hắn mới lo âu như vậy, nhưng ít nhất so vớí đám người trong Hắc Giác vực, hắn tính ra cũng là một người có tâm.

"Bị quét đi sao? Dược Nham tiên sinh thật đúng còn may mắn, nếu đổi là vận xấu đến, tất đã bị cuốn vòng quanh bình nguyên."Đa Mã tỏ vẻ nhận được cảm giác may mắn cười nói tiếp:"Dược Nham tiên sinh truớc hết cứ tiến lên xe ngựa, ta sửa sang lại một chút hàng hóa bị thổi tán, sau đó sẽ tiếp tục khởi hành."

Gật gật đầu, Tiêu Viêm đưa mắt nhìn đám người của thương đội đang chỉnh đốn hàng hoá, cũng không nói gì thêm, chui vào bên trong xe ngựa sau đó khoanh chân ngồi, trong lòng thật dài thở ra một hơi, đôi mắt hơi nhắm lại, một chút rung động vẫn như cũ còn sót lại, trong lòng lẩm bẩm nói:" Đó là thực lực của Hồn điện sao? Quả nhiên đáng sợ."

"Ân cũng không là hoàn toàn như ngươi chứng kiến. Ta lần trước có nói qua, "Hồn điện" có thủ đoạn chuyên môn đối phó với linh hồn thể. Hơn nữa linh hồn thể cũng không thể sử dụng đấu khí. Một một số người có được kì hoả, đem ngọn lửa đó biến thành bản mạng của linh hồn thể. Lúc trước gặp nguời của "Hồn điện". Ta đã bằng vào Cốt linh lãnh hỏa mới có thể thuận lợi đào thoát. Nếu không mà nói, chỉ sợ kết cục cũng chẳng khác gì với tên mà ngươi vừa rồi chứng kiến". Dược lão âm thanh thoáng run rẩy vang lên.

"Bọn chúng sử dụng phương thức công kích cảm giác tựa hồ như đấu kĩ. Có thể cũng thuộc phạm trù đấu khí?" Nhớ tới đạo quỉ dị hắc xích kia. Tiêu Viêm thoáng có chút ngập ngừng nói. Bởi hắn cũng biết. Linh hồn thể tuy rằng không thể sử dụng đấu khí nhưng đồng dạng đấu khí cũng có chút tương đối hơi mất tác dụng đối với bọn họ. Nhưng vừa rồi nhìn thấy đạo hắc xích kia quấn lên linh hồn thể màu đỏ, giống như lửa nóng gặp khối băng. Phản ứng kịch liệt làm người ta líu lưỡi.

"Ân. Lúc trước cùng bọn chúng tiếp xúc. Ta cũng có loại cảm giác này. Bất quá không có cơ hội nghiên cứu kĩ. Bây giờ nghĩ lại. Phương thức công kích của bọn chúng xác thực cùng thường nhân có chút bất đồng. Ta nghĩ. Chỉ sợ đó cũng là vì linh hồn thể ở trong tay bọn họ giống như đứa trẻ con, rốt cục là sẽ không có bao nhiêu phản kháng lực." Dược lão trầm ngâm nói.

"Bất quá hiện tại ngươi cũng không cần hao phí tâm tư cho việc này. Chỉ cần ta ít xuất hiện. Bọn họ trong khoảng thời gian ngắn hẳn là tìm không ra chúng ta. Mà hiện tại ngươi cần phải làm. Đó là truớc khi bọn chúng phát hiện ra chúng ta, ngươi phải hết sức tăng cường thực lực của mình! Bằng không. Kết cục sẽ rơi vào vết xe đổ như kẻ vừa rồi." Dược lão ngưng trọng nói.

"Ân." Trải qua vô tình gặp phải gió lốc đen lần này. Tiêu Viêm cũng là cảm thấy gấp gáp mãnh liệt rất nhiều. Hơn nữa những phương thức công kích quỉ dị của thần bí nhân kia cũng là làm cho hắn lo lắng. Dù sao. Những cái gì mà ta không biết mới là đáng sợ nhất.

"Bất quá chúng ta có lẽ phải dừng lại Hắc Ấn thành một ngày, nơi đó đấu giá hội, hẳn là sẽ có thứ ngươi cần, hơn nữa đại hội đấu giá ở Hắc Giác vực cũng không phải như ở Gia Mã đế quốc có thể so sánh, đến thì sẽ biết, nhưng có điều giá cả cũng đều là những cái giá trên trời, tiền mang theo trên người ngươi có đủ không? Ở Hắc Giác vực, không có tiền cơ hồ là sẽ nửa bước khó đi." Dược lão cười nói.

"Ách! Tựa hồ còn có hơn mười vạn kim tệ, số tiền này lúc trước ở Ô Thản Thành bán chữa thương dược mà có" Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, nói.

"Hơn mười vạn!" Dược lão không nói gì,trầm ngâm một hồi bất đắc dĩ nói:"Vừa vặn có thể để ngươi chi tiêu ở Hắc Giác vực, bất quá với số tiền này mà muốn đi đấu giá hội, quên đi."

Xấu hổ xoa xoa đầu, Tiêu Viêm cười khổ nói:"Thật sự không được sao? Hay mua chút dược liệu rồi luyện chế đan dược xong sẽ đi bán đấu giá, đệ tử cũng chưa nghe nói qua là có Luyện dược sư nào lại thiếu tiền cả."

"Cũng có thể bán đấu giá một chút Tử Tinh phối nguyên, hoặc là Địa hỏa liên tâm, thứ này ở Hắc Giác vực cũng có thể khiến cho một ít oanh động, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có vô số cường giả tu luyện hỏa thuộc tính công pháp bám riết không tha tranh đoạt". Dược lão cười nói.

"Làm sao có thể, Tử tinh phối nguyên kia đồ ăn yêu thích nhất của Thôn thiên mãng, không có Tử Tinh phối nguyên, chỉ sợ Thôn thiên mãng sẽ không nghe lời, ta làm sao bây giờ? Địa hỏa liên tâm, lúc truớc đệ tử đã ăn một viên, chính mình cũng còn ngại không đủ, bây giờ cầm bán đấu giá?" Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Viêm cắn môi nói.

"Hay là luyện chế đan dược bán đấu giá, hiện tại đệ tử tốt xấu cũng là Luyện duợc sư có thể luyện chế ra tứ phẩm đan dược, ta nghĩ, cho dù là tại trong Hắc Giác vực này, tứ phẩm Luyện dược sư cũng sẽ không phải rẻ mạt như rau cải trắng túm một cái là có một bó to?" Tiêu Viêm bĩu môi nói.

"Rau cải trắng? Cũng mệt! Ngươi nghĩ đến cái thân phận tứ phẩm Luyện dược sư cũng không tồi, chỉ cần tùy tiện gia nhập vào thế lực một phương nào đó, đều sẽ có thể được đối đãi như thượng tân, hơn nữa đãi ngộ tuyệt đối không thấp hơn so với đấu vương cường giả." Dược lão cười nhạo nói.

"Hắc hắc, sao được chứ!." Cười một tiếng, Tiêu Viêm bỗng nghe tiếng bước chân ngoài cửa xe, cũng đình chỉ cùng dược lão nói chuyện, đôi mắt nhắm chặt mắt, giống như lão tăng nhập định. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Từ khi trải qua trận gió lốc đen, đoàn xe của Đa Mã một đường thẳng tiến không gặp phiền toái gì, ngày hôm sau thời gian vào khoảng giữa trưa, đơn điệu một mảnh bình nguyên màu đen rốt cục đã dần dần xuất hiện màu xanh biếc, nhìn thấy điểm điểm vài nơi màu xanh biếc, đám hộ vệ có kinh nghiệm phong phú đều nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần ra khỏi đại bình nguyên, như vậy sự an toàn tăng lên rất nhiều, dù sao hiện giờ trong thành thị, phần mỗi nơi đều có thế lực độc bá riêng, chỉ cần giao đủ tiền phí để đi vào, cũng sẽ không còn bị rơi vào những kết cục bi thảm cướp bóc hàng hoá như trên đại bình nguyên, mấy cái chuyện mổ gà lấy trứng, các thế lực cũng sẽ không dại dột làm.

Đương nhiên, sự tình cũng không có gì là tuyệt đối, nói cách khác, vì Hắc Giác vực này liền kề với bình nguyên hỗn loạn kia nên sự hỗn loạn cũng không thể nào đoán truớc.

Bên trong xe ngựa, Tiêu Viêm kéo tấm màn xe, ngước đầu nhìn đám người của thương đội, cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ha hả, lần này không có gặp bọn tàn bạo hắc phỉ, hàng hóa của ta cuối cùng cũng đuợc an toàn đến nơi, không có thành viên nào thương vong, thật ra đã giảm đi được rất nhiều tiền bồi thưòng."Trên khuôn mặt béo úc của Đa Mã tươi cười như trút được gánh nặng, vận chuyển hàng hóa ở hắc vực đại bình nguyên, cơ hồ như là đánh đố với số phận, chỉ một chút vận khí không tốt, kết cục đó là rơi vào cái chết, dù sao ở Hắc Giác vực, muốn kiếm tiền không phải dễ dàng.

"Đúng rồi, Dược Nham tiên sinh, đây là chút thù lao của ngươi, mặc dù nó không thể so với giá trị công sức của một đại đấu sư " Đa Mã từ trong lòng lấy ra túi kim tệ, đưa cho Tiêu Viêm, cười khổ nói.

"Không, nếu không có Đa Mã tiên sinh dẫn đường, ta cho dù có đi mười ngày cũng khó đi ra khỏi hắc vực đại bình nguyên, số tiền này là tốt rồi." Tiêu Viêm cũng không cự tuyệt, tiếp lấy túi tiền liền mở ra, nhìn số phân lượng bên trong hẳn là khoảng năm nghìn kim tệ.

"Đa tạ Dược Nham tiên sinh." Đa Mã cảm tạ gật gật đầu, chợt từ trong lòng lấy ra mảnh tinh tế bản đồ, thấp giọng nói:"Ta nghĩ, đối với người mới tiến vào Hắc Giác vực, đồ vật này mới là trân quý nhất."

Tiêu Viêm đôi mắt híp lại, chậm rãi gật gật đầu, cũng không có chối từ.

"Ha hả, Dược Nham tiên sinh, ta xem tuổi của ngươi cũng không phải lớn mà thực lực đã rất mạnh mẽ, nói vậy tu luyện thiên phú cực kỳ không kém, bất quá hành tẩu ở Hắc Giác vực, mọi sự đều phải lưu tâm, tốt nhất đừng cho người ta dễ dàng nhìn ra ngươi là người mới tới, bằng không sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái không cần thiết." Đa Mã khẽ cười nói.

"Thụ giáo!."

Đoàn xe ra khỏi hắc vực đại bình nguyên, sau đó dần dần chậm lại tốc độ, ven đường chạy thêm gần hai cái giờ, rốt cục tầm buổi trưa đã qua một ngọn sơn lĩnh. Tại bên kia chân của ngọn sơn lĩnh, một tòa khổng lồ thành thị tối đen mơ hồ hình dáng như ẩn như hiện hiện ra, tại bốn phía nơi cổng của thành thị còn có thể mơ hồ thấy chen chúc rất nhiều tiểu hắc điểm, giống như những con kiến đang chui vào cái họng đang há to một màu đen tối.

"Ha hả, Dược Nham tiên sinh, đó chính là Hắc Ấn thành, bởi vì hai ngày này có bán đấu giá đại hội, bởi vậy rất nhiều thế lực ở phụ cận cùng với cường giả đều đã chạy tới, dù sao mỗi một năm một lần bán đấu giá đại hội đều sẽ có xuất hiện nhiều kì vật, nghe nói, năm trước bán đấu giá đại hội có cả một quyển địa giai cấp thấp đấu kĩ, lúc ấy thế lực khắp nơi vì vật kia mà thiếu chút nữa trực tiếp ra tay ngay trong phòng đấu giá, cuối cùng nếu không có thế lực cường đại của hậu chủ, chỉ sợ cũng trực tiếp biến thành một trường hỗn loạn chém giết cướp đoạt." Đứng ở trên xe, Đa Mã nhìn toà thành thị dưới chân núi, cười nhìn Tiêu Viêm nói.

"Địa giai đấu kĩ" Nghe được đấu kĩ cấp bậc này, Tiêu Viêm khóe miệng nhịn không được hơi há hốc ra, quả nhiên không hổ là trung tâm lưu chuyển các loại bảo vật trên đại lục, loại cấp bậc đấu kĩ như vậy, ở trong Gia Mã đế quốc, cơ bản không có thể nhìn thấy.

"Đi thôi." Đa Mã vung tay lên, đoàn xe lập tức lao xuống dốc, ven đường bám theo một luồng bụi vàng nhắm thẳng toà thành thị khổng lồ dưới chân núi hướng tới.

"Hy vọng sẽ không để ta phải thất vọng" Nhìn toà thành thị lớn dần trong tầm mắt, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm nói, trong lòng hơi có chút tò mò cùng chờ đợi.

...