Chương 293: Quyết đấu ngắn ngủi


...

Trong đại sảnh kình khí hung mãnh đột nhiên bộc phát. Nhanh chóng khiến tầm mắt chung quanh hấp dẫn lại.Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên ánh mắt hung lệ. Đều sửng sốt. Chợt đem tầm mắt tươi cười trên nỗi đau khổ của người khác.Chăm chú nhìn vào thanh niên hung hãn đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Hiển nhiên. Bọn họ đều nhận ra vị thanh niên này tại đế đô có được thanh danh cực lớn.

"Rốt cuộc đã tới sao..." Trong đại sảnh. Tiểu công chúa mỉm cười ngoe nguẩy chén rượu trong suốt màu hồng, nhẹ giọng nói.

"Ách... Đó là... Mộc Chiến?" Những thanh niên vây chung quanh tiểu công chúa phần lớn đều là quý tộc đệ tử. Bởi vậy liếc mắt một cái đã nhận ra người thanh niên vẻ mặt hung lệ kia. Lập tức sắc mặt khẽ biến thất thanh nói. Trong bọn họ nhiều người. Năm đó đều ăn thua thiệt dưới tay người này.

"Khó trách ngươi nói đêm nay sẽ phát sinh chút chuyện thú vị. Nguyên lai là nói là về người này..." Nhìn Mộc Chiến một thân thanh y. Liễu Linh cũng ngẩn người,chợt hiểu cười nhẹ nói.

"Đế đô rất nhiều người cũng biết Mộc Chiến đối Nhã Phỉ của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc ái mộ như thế nào. Lúc đầu rời đi,hắn đã càn rỡ tuyến bố, ai dám chạm vào Nhã Phi liền làm thịt a..." Tiểu công chúa trên gương mặt lộ ra một nụ cười nhạt. Ánh mắt liếc hướng Tiêu Viêm lúc này bởi vì bị đánh lén trở tay không kịp,sắc mặt âm trầm nói:"Hắn rất xui xẻo, vừa lúc Mộc Chiến trở về lại cùng Nhã Phi thân thiết..."

"Lấy tính tình của Mộc Chiến. Buổi tối hôm nay Nham Kiêu có lẽ sẽ gặp phiền toái lớn không dễ chịu a. Lúc Mộc Chiến rời đế đô, đã là tam tinh đấu sư. Trải qua hai năm ở đế quốc biên cảnh trong quân doanh lịch lãm. Sợ rằng thực lực đã đạt đấu sư đỉnh phong..."

"Không dễ chịu thì làm sao, trêu chọc nữ nhân của người khác. Tự nhiên là cần phải nỗ lực chút gì chứ.Cho dẹp đi cái kiểu bộ dáng dửng dưng ai cũng không để vào mắt của hắn." Liễu Linh cười lạnh nói. Hắn hiện tại là đang mong mà không được có người đi ra làm giảm nhuệ khí của Tiêu Viêm.

"Bất quá nơi này là Nạp Lan gia tộc. Nạp Lan lão gia tử cũng sẽ không cho Mộc Chiến quá mức làm càn. Cho nên. Mộc Chiến nếu là muốn giáo huấn Nham Kiêu. Thì phải lựa chọn tốc độ nhanh nhất. Nếu không, Nạp Lan lão gia tử hoặc Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn vừa mới đi ra ngoài trở về. Hắn sẽ không còn cơ hội." Tiểu công chúa mỉm cười nói,

Hôm nay buổi chiều Tiêu Viêm cự tuyệt hảo ý của nàng. Rõ ràng cũng làm cho vị thiếu nữ bất phàm này có chút bất mãn. Cho nên lúc này. Nàng cũng không có ý đi ra giảng hòa.

Cười lạnh một tiếng. Liễu Linh thấp giọng nói:"Bất quá Mộc Chiến đúng là loại người một khi động thủ cũng không nói nhảm với địch nhân. Xem đi. Rất nhanh lại động thủ kìa..." Đang nói chuyện. Ánh mắt của hắn. Đã hướng về phía chỗ hỗn loạn trong đại sảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

......

Tiêu Viêm – Lúc này nắm tay dựng lên duỗi ra duỗi vào lặp đi lặp lại mấy lần mới hoàn toàn khu trục cảm giác cứng ngắc ở cánh tay.Liếc mắt một cái thật sâu nhìn thanh niên hung lệ đối diện. Hít mạnh một hơi, âm thanh lạnh lùng nói:"Đầu óc không bình thường hả?"

Một kích vừa rồi Tiêu Viêm phi thường minh bạch. Người trước mặt này tuyệt đối không có nửa điểm hạ thủ lưu tình. Nếu đổi lại là một người phản ứng chậm một chút. Sợ rằng sẽ không thể tránh khỏi.. đương trường trọng thương. Cho nên đối với loại sát nhân không cần giải thích. Tiêu Viêm trong lòng cũng là tràn ngập nổi giận..

Hướng về Tiêu Viêm nhếch miệng.Hàm răng trắng nhe ra dữ tợn. Thanh y thanh niên không có trả lời. Chỉ là đem ánh mắt nóng cháy hướng về Nhã Phỉ ở một bên, mặt cười chứa nét phẫn nộ,thanh âm cười lớn phát ra nói: "Nhã Phi. Đã lâu không gặp, lại đẹp thêm a. Không hổ là lão bà tương lai của ta a..."

"Ngươi... Ngươi là đồ điên!"

Nhã Phi gò má bởi vì phẫn nộ có chút đỏ lên. Bộ ngực đầy đặn hơi nhấp nhô. Nàng không nghĩ tới. Hai năm không gặp. Người này vẫn trước sau như một, hống hách không nói lý. Không cần nói bất cứ cái gì. Đã trực tiếp hạ độc thủ người khác.

"Nham Kiêu. Ngươi không sao chứ?" Bước nhanh đi tới bên người Tiêu Viêm. Nhã Phi nhìn từ trên xuống dưới. Vội vàng dò hỏi.

Lắc đầu. Tiêu Viêm ánh mắt vẫn dừng lại trên người thanh y thanh niên trước mặt. Nhẹ giọng nói:"Hắn là ai vậy?"

"Mộc Chiến, người của Mộc gia một trong tam đại gia tộc. Một kẻ điên làm cho người ta đau đầu. Lúc đầu ta đi ra ngoài lịch lãm. Có vài phần nguyên nhân chính là né tránh hắn." Nhã Phi cười khổ nói.

"Xuống tay thật độc ác, rất tàn nhẫn." Tiêu Viêm nhẹ giọng cười. Trong nụ cười chứa đầy sát ý âm lãnh. Lại làm cho một bên Nhã Phi mặt đang nhăn nhó cười khẽ biến sắc.

"Đừng xúc động.Mộc Chiến là nhân tài kiệt xuất của Mộc gia. Hắn lúc rời đế đô đã là đấu sư cường giả. Hiện giờ trải qua hai năm ở quân doanh vùng biên cảnh lịch lãm.Thực lực chắc chắn sẽ tiến vọt một bước lớn. Ngươi..." Nhã Phĩ biết tính tình của Tiêu Viêm. Biết lúc này hắn thật sự nổi giận. Nhưng mà đối diện, Mộc Chiến cũng không phải ngọn đèn cạn dầu. Nếu là động thủ. Ai thắng ai thua còn chưa chắc chắn. Lập tức vội vã khuyên can nói.

"Tiểu tử. Mới tới đế đô a? Khó trách dám cùng Nhã Phi thân cận như vậy."

Nhã Phi đối với Tiêu Viêm quan tâm.Càng làm cho trên khuôn mặt Mộc Chiến vẻ hung lệ thịnh lên. Xoay xoay cái cổ,một trận răng rắc từ đầu khớp xương thanh thúy vang lên.

Tiêu Viêm giương mắt liếc vị thanh niên không chút che giấu sát ý trong lòng. Mím môi. Khóe mắt tại trong đại sảnh nhanh chóng quét một vòng. Vài tên tộc nhân của Nạp Lan gia tộc đã bắt đầu lui về phía sau. Nhìn bộ dáng hẳn là muốn đi đem chuyện xảy ra báo cáo cho đám người Nạp Lan Kiệt.

Có lẽ Nhã Phi lời nói không phải là giả. Người thanh niên trước mặt cũng đích xác khiến cho Tiểu Viêm xuất hiện một loại cảm giác nguy hiểm. Song ngay cả như vậy. Hắn chẳng lẽ lại không dám ra tay

Nhã Phi phía sau, cho dù là đám người Nạp Lan Kiệt có đến... Lúc trước Mộc Chiến đánh lén khiến hắn thiếu chút nữa trọng thương. Đã làm cho trong lòng Tiêu Viêm áp lực một tháng chưa hề động thủ,lửa giận hoàn toàn bạo phát ra. Cho nên... Lúc này đây,hắn không tiếp tục nhẫn nại nữa.

Nhãn châu đen kịt nhìn chằm chằm Mộc Chiến. Khuyên bảo của Nhã Phĩ bị hắn bỏ qua. Tay phải mở ra,nhất thời một cỗ hấp lực liền đem một khúc gỗ bằng bắp đùi cách đó không xa hút vào trong tay.Nắm chặt nó.. Thân thể Tiêu Viêm lâm vào yên tĩnh. Trong nháy mắt, thanh sắc đấu khí bạo dũng phát ra. Thân thể nhanh chóng tránh xa Nhã Phi. Bàn chân vừa đạp mặt đất. Theo một đạo năng lượng nổ vang,thân hình Tiêu Viêm cơ hồ hóa thành một đạo hắc tuyến. Như tia chớp bắn mạnh hướng về Mộc Chiến.

"Tiểu tử,khá lắm!"

Nhe răng cười nhìn Tiểu Viêm cư nhiên chủ động công kích. Trên thân thể Mộc Chiến thúy lục sắc đấu khí cũng mạnh mẽ thoát ra.Hai tay nắm chặt,toàn thân mơ hồ bao phủ một màu thúy lục của cây.

Lúc này thấy Tiêu Viêm không lựa chọn lui bước,ngược lại còn chủ động công kích,không thể nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm của đại sảnh.Nhìn về phía Mộc Chiến,một số người minh bạch thực lực Mộc Chiến. Đều không khỏi âm thầm lắc đầu. Ở trong lòng bọn họ nghĩ.Nhất cử nhất động của Tiêu Viêm. Chỉ là muốn tại trước mặt Nhã Phi thể hiện bản lãnh mà thôi.

"Người này quả nhiên là tự mình chuốc khổ vào thân. An tĩnh đứng nguyên tại đó chờ đám người Nạp Lan lão gia tử tới không phải tốt hơn sao? Xông lên như vậy thật không biết tự lượng sức,để cho người ta vũ nhục." Nhìn cử động của Tiêu Viêm. Liễu Linh lắc đầu cười nói. Hắn cũng đã sớm nhận biết Mộc Chiến. Cho nên phi thường minh bạch, kẻ chiến đấu cuồng nhân này một khi động thủ, khiến người ta đau đầu như thế nào.

"Xem ra người dù xuất xắc như thế nào. Tại trước mặt mỹ nhân. Vẫn như cũ tránh không được nhiệt huyết dâng lên a." Tiểu công chúa chén rượu trong suốt lắc lư. Nụ cười giống như tiểu ác ma. Bọn họ nhóm người hàng năm sinh hoạt tại đế đô. Đều không xem trọng chiến đấu của Tiêu Viêm cùng Mộc Chiến.

Mà tại mấy người nói chuyện lúc này. Tiêu Viêm cùng Mộc Chiến. Tại trước mắt bao người. Như tia chớp va chạm vào nhau.

Mặt trầm như nước, Tiêu Viêm băng lãnh nhìn chăm chú vẻ mặt hung sát của Mộc Chiến. Lúc sắp tới trước người Mộc Chiến. Gót chân xoay tròn. Thân thể quỷ dị thoáng hiện bên tay trái Mộc Chiến. Hữu chưởng nắm chặt,khúc gỗ được thanh sắc đấu khí bao trùm tạo nên một cỗ kình phong hung hãn không chút lưu tình hướng về đầu Mộc Chiến giáng xuống.

Nhận thấy được kình khí phía trên đỉnh đầu. Mộc Chiến cười lạnh một tiếng. Nắm tay đột nhiên hướng lên trên,hung hãn ngạnh kháng.

"ầm!"

Theo tiếng trầm đục vang lên.Khúc gỗ bằng bắp đùi bị nắm tay của Mộc Chiến ngạnh kháng bạo liệt vỡ tan tành.Chấn nát khúc gỗ,nắm tay bao chùm kình khí của Mộc Chiến như tia chớp tiếp tục xuyên qua đám gỗ vụn thẳng hướng Tiêu Viêm đánh tới.

Ý nghĩ khẽ chuyển,bị vụn gỗ bắn ra che lấp tầm mắt.Nắm tay Mộc Chiến đánh tới bả vai Tiêu Viêm mang theo quyền phong hung hãn khiến cả da mặt cảm giác nóng bỏng. Song điểm đau nhức nhỏ ấy vẫn không làm giảm nửa phần công kích của Tiêu Viêm.Ngay khi nắm tay Mộc Chiến vừa vặn đánh tới. Thân thể Tiêu Viêm quỷ dị trượt xuống, tại cùng thời gian,thân hình xoay đủ một vòng,hữu chưởng chống xuống mặt đất,lưng uốn cong lại, bàn chân giữa không trung cũng xoay theo nửa vòng hung hăng mang theo kình khí bén nhọn.Cạnh bàn chân giống như lưỡi đao phạt ngang cổ Mộc Chiến. Bộ dáng như một đôi tiễn đao sắc bén.

"Hắc. không tồi..." Tiễn đao theo đường cong quỷ dị phạt tới trước cổ. Làm Mộc Chiến trong mắt nổi lên tia cuồng nhiệt. Song chưởng thu lại bảo hộ quanh cổ, màu sắc da dẻ trên cánh tay nhanh chóng hóa thành vàng khô. Nhìn qua giống như hai đoạn khô mộc cứng rắn.

"..."

Hai chân hung hăng nện ở trên cánh tay Mộc Chiến phát ra hai tiếng vang cổ quái. Trên bàn chân ẩn chứa kình lực thật lớn khiến Mộc Chiến bật mạnh về phía sau một bước. Bất quá Mộc Chiến kinh nghiệm chiến đấu vượt xa dự tính của Tiêu Viêm. Cho dù là lúc đang lui về phía sau,vẫn xảo diệu vô cùng ổn định thân hình. Mũi chân hung hãn hướng đầu Tiêu Viêm đá tới.

Phản ứng của đối phương. Làm cho Tiểu Viêm trong mắt thoáng hiện kinh ngạc., tay trái vận khởi toàn lực ổn định thân hình. Đột nhiên xoay tròn.Lúc này người ngoài nhìn vào không thể nào phát hiện. Một đoàn thanh sắc hỏa diễm không biết từ bao giờ dâng lên trong bàn tay Tiêu Viêm,cũng hung hăng kích tới ngăn chặn bàn chân Mộc Chiến.

"Oanh!" Kình khí va chạm hung mãnh. Quyền cước hai người va chạm đúng lúc này nổ mạnh. Chỗ tay phải Tiêu Viêm chống xuống, vài đạo vết nứt thật nhỏ nhanh chóng lan tràn ra.

"Hừ..."

Giao nhau một kích lúc này đều khiến hai người phát ra một tiếng kêu rên.Tiêu Viêm tay phải vỗ nhẹ xuống mặt đá hoa cương.Thanh âm ầm ầm bạo liệt, thân hình hắn cũng mượn luồng lực phản chấn bắn ngược lên. Sau đó nhẹ nhàng đáp xuống. Lui lại mấy bước, sau đó hóa giải hoàn toàn kình lực. Sắc mặt có vẻ ngưng trọng nhìn ở đối diện,Mộc Chiến cũng đang bắn về phía sau,một cái bàn bị hắn va phải liền lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Ngắn ngủi trong một phút đồng hồ. Hai người đã trải qua một phen chiến đấu kinh tâm động phách.Giao phong vừa rồi,bất luận là ai cũng thoáng có chút thất thần.Hai bên đều không có chút nào lưu tình,công kích cự kì hiểm hóc.

...