...
Quá trình thu phục Địa Yêu Khôi thuận lợi vượt xa dự liệu của Tiêu Viêm. Hắn chưa nghĩ tới chuyện những khôi lỗi ở đây chỉ tồn tại một tia linh hồn ấn ký trong cơ thể. Tình huống thế này hắn gần như hoàn toàn mù mờ, có thể là do trải qua năm tháng vô tận, linh hồn ấn ký đã suy yếu, hoặc là vị cường giả viễn cổ cấp Đấu Thánh kia không có nhiều hứng thú với những khôi lỗi này nên tiện tay chế luyện ra, thậm chí ngay cả linh hồn ấn ký cũng chỉ được lưu lại một tia duy nhất.
Nhưng bất kể cuối cùng vì nguyên nhân gì, linh hồn Tiêu Viêm dễ dàng xâm nhập vào trong cơ thể Địa Yêu Khôi. Hắn đã xây dựng được mối liên lạc với những khôi lỗi kia. Quá trình này không chút khó khăn, thậm chí bất kì ai tới thử cũng sẽ khống chế được bọn chúng.
Cho nên sau khi thu đám khôi lỗi này vào trong nạp giới, khuôn mặt Tiêu Viêm có chút cổ quái, liếc mắt nhìn lão giả áo xám bị đánh hộc máu lúc nãy. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu để lão già này biết chỉ cần thông qua một biện pháp đơn giản đã khống chế được toàn bộ, thì lão có tức giận tới mức phun thêm ngụm máu nữa không?
"Tiểu tử này... lại thật sự có thể thu phục được đám khôi lỗi kia."
Trong lúc Tiêu Viêm vẫn còn đang ngơ ngẩn thì mọi người trên quảng trường cũng bắt đầu xầm xì bàn tán. Vài phút trước đây, mười bộ khôi lỗi Đấu Tông đỉnh phong liên hợp đủ sức chống lại một Đấu Tôn nhị tình, thế nhưng sau đó lại bị Tiêu Viêm thu phục một cách chóng vánh, nên nhất thời, mọi người đều khó có thể tin. Trong mắt bọn họ, sự hâm mộ và ghen ghét không thể nào che dấu được. Một bộ khôi lỗi có thực lực tương đương Đấu Tôn nhị tinh này, tùy tiện đặt ở chỗ nào cũng đủ làm khối người đỏ mắt.
Trong những người này, đặc biệt là những người có quan hệ với Tiêu Viêm, tỷ như đám người Băng Hà tôn giả, Lôi tôn giả, vừa săm soi đỏ mắt vừa lộ vẻ không cam lòng. Thực lực củaTiêu Viêm càng mạnh thì họ lại càng cảm thấy uy hiếp.
Đối với ánh mắt của mọi người, Tiêu Viêm chỉ thoáng liếc qua một vòng rồi quay đi. Dù chúng có nhìn mình không vừa mắt thì cũng không dám động thủ ở nơi này. Mục tiêu chuyến đi này của bọn họ là Thiên Giai đấu kỹ ở bên trong di tích, trước khi lấy được nó, làm sao có thể sống chết một phen với Tiêu Viêm được.
"Cạch…"
Không lâu sau khi Tiêu Viêm thu mười bộ khôi lỗi vào trong nạp giới, thạch môn đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt của cơ quan chuyển động, mà cửa đá nặng nề kia cũng từ từ mở ra một khe hở.
Từ khe hở đó, một luồng khí tức viễn cổ vô cùng thê lương chậm rãi phiêu đãng ra, làm sắc mặt của không ít người ở đây trở nên trang trọng lên. Đồ vật từ thời viễn cổ, đối với nhiều người được xem tương đối thần thánh.
Nhìn thấy cửa đá mở ra, thân hình Tiêu Viêm nhẹ nhàng phiêu dật về sau, trở lại vị trí trước đây. Thấy động tác này của hắn, không ít người ở đây đều biến sắc, trong lòng thầm mắng to tên tiểu tử gian trá. Tiêu Viêm bày tỏ thái độ mình không phải người đầu tiên tiến vào thần bí di tích.
Đại môn mở ra hoàn toàn, tiếng kẽo kẹt kia cũng từ từ tan biến. Trên quảng trường, người này ngó người kia, hiển nhiên không ai nghĩ mình sẽ làm người tiên phong tiến vào trong cả.
Đối với bầu không khí tĩnh mịch trên quảng trường, Tiêu Viêm lại không hề để ý tới, ngón tay vuốt vuốt nạp giớ. Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện nơi khóe miệng hắn, thật không ngờ rằng vừa vào di tích đã thu được bảo bối cỡ nãy, quả là đại cơ duyên a.
Trên quảng trường, thỉnh thoảng lại có thêm một số cường giả tiến vào, hiển nhiên là những người phát hiện ra mánh khóe trong đường lửa, mà số lượng thì đang có xu hướng càng ngày càng tăng lên. Đám cường giả này và các thế lực còn lại không còn bình tĩnh được nữa. Một lát sau, rốt cuộc có người không kiềm chế được, tiến lên làm người tiên phong, chậm rãi đi vào cửa đó, may mắn là lần này không truyền ra bất kỳ tiếng kêu rên thảm thiết nào.
Nhìn chú chuột bạch đi vào không xảy ra vấn đề gì, mọi người thở phào như trút được gánh nặng trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đi!
Tiêu Viêm mỉm cười, quát nhẹ một tiếng, bàn chân đạp mạnh xuống đất, thân hình hóa thành một bóng đen nhanh chóng lao về phía cửa đá. Ngay sau đó, đám người Tiểu Y Tiên cũng theo sát phía sau.
"Mịa, tên này giảo hoạt thật"
Nhìn thấy cảnh không có nguy hiểm gì Tiêu Viêm mới động thân, không ít người trong lòng mắng chửi không ngớt. Sau đó ai cũng thi triển thân pháp, tốc độ tăng đến mức tối đa, giống như một cơn đại hồng thủy tràn vào bên trong đại điện.
Tốc độ của đám người Tiêu Viêm cực kỳ nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã lướt qua cửa đá, sau đó hơi trì hoãn lại, mấy cặp mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng kì lạ trước mắt.
Hiện ra trước mặt bọn họ là một tòa đại điện vô cùng tráng lệ. Người đứng trong đó nhỏ bé không đáng nhắc đến. Mọi người phóng tầm mắt ra chung quanh, bốn phía của đại điện hiện tại có không ít hành lang sâu hun hút, không biết dẫn đến nơi nào. Vào lúc này có không ít cường giả của các thế lực xông tới, bắt đầu chia thành từng nhóm tiến vào các lối thông đạo kia.
- Tử Nghiên, có thể cảm ứng được không?
Nhìn những lối đi không thấy được điểm cuối, Tiêu Viêm nhướng mày, hỏi Từ Nghiên đang ở bên cạnh. Nơi này mới chỉ là phần ngoài cự điện, tiến vào trong sẽ càng thêm phức tạp, nếu cứ xông vào lung tung như vậy sẽ rất dễ gặp phải rắc rối.
- Có thể cảm giác được mùi dược liệu, nhưng rất mơ hồ. - Cánh mũi của Tử Nghiên khẽ động.
- Cùng đi nào. - Tiêu Viêm hơi kinh hỉ vội vàng noí:
- Ừ.
Tử Nghiên gật đầu, xác định phương hướng một lần nữa, rồi lao về phía một lối đi, đám người Tiêu Viêm vội vàng đuổi theo.
Lối đi trong cự điện vô cùng rộng lớn, người đi vào đó giống như những con kiến nhỏ. Dọc đường còn thấy được một số cường giả khác tới đây tầm bảo, nhưng may mắn bọn họ cũng không tới quấy rầy.
Ở hai bên của những thông đạo này, thỉnh thoảng sẽ thấy được một số khuê các, còn có cả đám người chen chúc ở đó như trộm cướp, muốn đào ba tấc đất lầu các lên để cướp đoạt một phen. Tuy rằng hành động như vậy rất dã man nhưng vẫn có một số người gặp được may mắn, thu thập được công pháp và đấu kỹ, có điều cấp độ không quá cao, chỉ cỡ Địa giai mà thôi. Nhưng những người sở hữu bảo bối cũng gặp phải không ít cặp mắt dòm ngó.
Đoàn người Tiêu Viêm đi theo phương hướng của mùi dược liệu kia, đôi lúc rảnh rỗi cũng xông vào mấy lầu các đó, nhưng không tìm được vật nào hữu dụng. Nghĩ lại thì những bảo bối chân chính chắc sẽ chẳng đặt ở chỗ như thế này.
Thấy không thu hoạch được gì ở đây, đoàn người Tiêu Viêm thu liễm dần, một lòng đi theo sau Tử Nghiên. Sau khoảng mười lăm phút đi trong hành lang này, Tử Nghiên rốt cuộc cũng dừng lại.
Thấy nàng dừng bước, đám người Tiêu Viêm đưa mắt về phía trước. Ở đó, xuất hiện một cái cửa đá cực kỳ cổ xưa, trên nó bám đầy rêu xanh đen sẫm, làm người ta có thể cảm giác được những dấu ấn của năm tháng.
- Mùi vị dược liệu ở đây là dày đặc nhất, hẳn là nơi chứa dược liệu, không biết trải qua bao nhiêu năm như vậy có bị hỏng hay không. - Tử Nghiên chỉ vào cửa đá, nói nhẹ nhàng.
- Thử là biết ngay, cường giả Đấu Thánh hẳn có biện pháp bảo tồn dược liệu vĩnh viễn.
Tiêu Viêm lắc đầu chậm rãi tiến tới cửa đá, đầu tiên là cẩn thận kiểm tra một phen. Sau khi phát hiện không có bất kỳ cơ quan bẫy rập nào mới dùng sức đẩy cửa đá ra.
"Uỳnh uỳnh."
Một tiếng động trầm thấp vang lên từ bên trong. Cửa đá nặng nề bám đầy bụi bặm chậm rãi mở ra, mùi thuốc tích tụ không biết bao nhiêu năm tháng trào ra, làm tinh thần mọi người hơi căng lên. Ngửi được mùi thơm đó, trong mắt Tiêu Viêm xẹt qua vẻ vui mừng, tay dồn thêm lực đẩy mạnh cửa đá ra.
Ngay khoảnh khắc cửa đá mở, ánh sáng chói mắt chiếu ra từ bên trong, làm đám người Tiêu Viêm khẽ híp mắt lại, nhanh chóng lui về sau hai bước, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, tùy thời có thể xuất thủ đối phó bất kỳ tình huống nguy cấp nào.
Khi ánh sáng giảm dần, mọi người bắt đầu mở mắt ra, chợt ai nấy đều nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh.
Sau cửa đá, không phải là thạch thất như mọi người tưởng tượng, mà là cả một cánh rừng...một cánh rừng từ thời viễn cổ do các dược liệu quý hiếm tạo thành.
- Mẹ kiếp....dược liệu trong Vạn Dược sơn mạch của ta so với nơi này quả thực như cửu ngưu nhất mao. Hùng Chiến trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm mấy dược liệu cực kì hiếm thấy ở vùng rìa rừng rậm.
"Hô!"
Tiêu Viêm cũng bị mảng rừng rậm được tạo thành từ dược liệu này dọa đến ngẩn ngơ, một lát sau mới khôi phục tỉnh táo, vội vàng kéo cả đám vào, sau đó liền đóng cửa đá lại. Mặc dù biết rằng những thứ này cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng với đám người như trộm như cướp kia, nhưng tổng thể vẫn che dấu được một chút. Dược liệu dự trữ khủng bố như vậy với một số thế lực mà nói thì tuyệt đối có sức hấp dẫn không thể kháng cự.
- Oa ha ha ha, đây mới là thiên đường a!
Giờ phút này, hai mắt Tử Nghiên tràn đầy vẻ thèm thuồng, tay quệt qua lau nước miếng, cuối cùng vẫn không kìm được mà nhảy bổ tới, xông vào trong đám linh chi nồng nặc năng lượng, nhét đầy miệng. Dược liệu nơi này trải qua vô số năm trưởng thành, năng lượng nồng đậm dị thường. Đối với Tử Nghiên, đây toàn là vật đại bổ, mặc dù không trải qua quá trình luyện chế của Tiêu Viêm, khẩu vị có kém đi một chút, nhưng bù lại năng lượng dồi dào cũng đủ thỏa mãn khẩu vị của Tử Nghiên.
Nhìn thấy cử động của nàng, đám người Tiêu Viêm dở khóc dở cười. Hắn đảo mắt quét qua, mạnh mẽ nén lòng muốn thu hết đám dược liệu trong cánh rừng này, đoạn phất tay lên đi vào chỗ sâu của rừng rậm. Hiện giờ không có đủ thời gian để hắn mang đi hết cánh rừng dược liệu này.
- Đi thôi, tìm Hồn Anh Quả trước đã!
Đám người Tiểu Y Tiên cũng gật đầu đồng ý, mạnh mẽ kéo Tử Nghiên đang mải mê măm măm dược liệu đi, sau đó đi vào sâu trong rừng rậm cùng với Tiêu Viêm.
...