Chương 888: Người đàn ông tốt nhất


...

TIN TỨC HOT
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Toàn cảnh hiện trường vỡ đê sông Lô tại Tuyên Quang
Chưa bao giờ buồn đau đến thế
👇👇👇
Gia đình 4 người của cô giáo mầm non không qua khỏi vì sạt đất: Ảnh cưới vương vãi ở hiện trường, 2 đứa con còn quá nhỏ 👇
Ban đêm, mưa vẫn không ngừng rơi.

Một chiếc xe đua màu đen dừng gấp ở một của hàng thời trang lớn, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng mở cửa xe, đối mặt với cơn mưa lạnh, đi ra khỏi xe, lại đi vòng sang bên cạnh chỗ ngồi của tài xế, dắt Tiểu Nhu ra - vẻ mặt cô ngây ngốc- bước nhanh vào cửa hiệu!

“Muốn dẫn em đi đâu?” Tiểu Nhu vừa đi theo Lãnh Mặc Hàn, vừa nhẹ nhàng hỏi.

Lãnh Mặc Hàn không nói gì, chỉ là nặng nắm tay nhỏ bé của cô, bước vào cửa hiệu quần áo, nhìn thấy quản lý và nhân viên cửa hàng, mặt lạnh lùng nói; “Chuẩn bị cho cô ấy một bộ lễ phục, chúng tôi muốn tham dự dạ hội từ thiện! Nhanh lên!”

Quản lý cửa hàng lập tức mỉm cười, giơ tay về phía Tiểu Nhu, cười nói: “Vâng!”

“Này, tại sao a…?” Tiểu Nhu có chút lo lắng xen lẫn xấu hổ, chưa nói hết câu đã bị nhân viên đưa vào phòng thay đồ, đầu tiên là tắm rửa, sau đó thử quần áo!

Lãnh Mặc Hàn cũng không có nói nhiều, chỉ ngồi im lặng trên sô pha trong cửa hàng, nghĩ đến chuyện đêm nay khi Uyển Thanh nói, vì sao cứ làm xong nhiệm vụ, thì toàn bộ người của tổ chức Bóng Đêm đều bị thôi miên. Hiện tại, cô đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, đồng thời anh lại nghĩ tới cô gái giữ chai rượu năm xưa là ai?

Trong phòng thay quần áo!

Tiểu Nhu vừa được tắm qua, mặc áo choàng màu trắng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn thấy nhân viên đang để hàng loạt bút, chổi, đồ trang điểm bày ra, một nhân viên khác đang đợi quản lý cửa hàng chọn trang phục đem tới, bên cạnh đó một cánh tủ xoay ra, các đôi giày thủy tinh được sắp xếp gọn gang xuất hiện...

“... ...” Tiểu Nhu cảm thấy choáng ngợp trước khung cảnh này.

Thợ trang điểm lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nhu lên, sau đó phun nước hoa hồng Pháp lên mặt, làn da trong tích tắc trở nên sáng bóng, ngón út của nhân viên trang điểm chấm nhẹ một vài điểm phấn nền và tán đều khắp mặt, rồi lại phủ nên một lớp phấn mỏng, kẹp và chải mascara, sau đó lấy một lọ son môi màu hồng mở ra, hương tỏa ra rất dễ chịu...

“Thơm quá a!” Tiểu Nhu ngửi thấy mùi hương này, cười rộ lên nói.

Thợ trang điểm mỉm cười, cầm một cây cọ mới lên, nhúng một lớp son môi mỏng, nhẹ nhàng quyét lên đôi môi gợi cảm của cô, ngay lập tức đôi môi căng mọng, sáng lên màu phấn hồng. Tiểu Nhu mím môi, định nếm thử loại son này.

“Ai!” Thợ trang điểm mỉm cười nhắc nhở nàng nói: “Không được mím môi, nó sẽ có dấu, nhìn không đẹp.”

“Nga...” Tiểu Nhu ngây ngốc lên tiếng trả lời, lúc ngẩng đầu lên, nhìn trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn đã thấy trưởng thành hơn so với bình thường, đôi mắt to lấp lánh, cánh mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng, tim của cô đập loạn lên, nhìn chính mình trong gương cũng có đôi chút quyến rũ...

Quản lý đứng ở bên cạnh, nhìn bên phải lại nhìn bên trái, cuối cùng nâng lên một chiếc váy nói:“Lấy cái này đi!”

Một giờ đã trôi qua.

Lãnh Mặc Hàn ngồi trên sô pha, nhìn đồng hồ, đã qúa mười lăm phút, buổi dạ hội sẽ diễn ra, anh định xoay người hỏi xem còn bao lâu nữa thì xong, lại nghe thấy phía sau có tiếng giày cao gót truyền tới, kìm lòng không được anh xoay người, nhìn về phía trước mặt, đột nhiên ngẩn ra...

Nhân viên kéo rèm ở phòng thay đồ sang trọng ra, Tiểu Nhu mặc chiếc váy ngắn cúp ngực màu trắng, đằng trước có trang trí một vài cánh hoa, tóc bới cao kiểu Hàn Quốc, đứng trước gương xinh xắn đáng yêu, giống như bông hoa nhài thuần khiết, nhẹ nhàng, trên vai phủ lớp bột phấn kim cương quyến rũ mê người, bầu ngực đầy đặn hiện ra một chút khiêu gợi, cái eo nhỏ nhắn, thon thả làm cho người khác chỉ muốn sờ tay vào véo một cái, chiếc váy dài vừa tới đầu gối, đi đôi giày màu trắng cao hơn mười phân, hiện ra đôi chân thon dài, gợi cảm. Cầm một chiếc khăn tay, liên tục gấp vào...

Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ mặt đờ ra đứng ở một bên nhìn về phía cô.

Tiểu Nhu không phát hiện ra có người đang nhìn mình, chỉ là vén nhẹ váy, tùy tiện ngồi ở bậc cầu thang, đem khăn tay nhét vào đôi giày cao gót của mình, hơi nghiêng người, làm cho bầu ngực đầy đặn lộ ra, làm cho người ta mê muội...

Lãnh Mặc Hàn đột nhiên lại nhớ tới hôm mưa gió kia, có một cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy đen, toàn thân ướt hết, tay cầm một nắm cỏ Linh Châu nhét vào trước ngực, lơ đãng, ngây thơ không đề phòng, dường như cô cảm thấy trên thế giới đều không có người xấu, thuần khiết đáng yêu được như hoa Quýt, nghĩ đến đây, hình ảnh cô đứng trong rừng lại xuất hiện trong đầu anh, vì mình mà treo vòng hoa...

Tiểu Nhu vẫn như cũ ngớ ngẫn, nhét khăn tay vào sau gót chân.

Lãnh Mặc Hàn lại chậm chạp bước tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhìn về phía cặp chân thon dài kia, thì thầm hỏi; “Giày to quá?”

“Ừ!” Tiểu Nhu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, lập tức có chút tiếc nuối nói; “Nghe quản lý nói, đây đã là đôi giày cao gót nhỏ nhất trong cửa hàng rồi!”

“... ...” Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng, nhìn chiếc khăn tay màu trắng kia, lại nhìn thấy gót chân đáng thương kia, muốn vươn tay cởi ra, nói; “Vậy thì không nên đi!”

“Không được! ! Em thích đôi giày này!” Tiểu Nhu thật vui vẻ chống tay xuống mặt đất đứng lên, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, chà chà gót chân mình, hài lòng nói; “Xem đi? Hiện tại đã đi vừa!”

Lãnh Mặc Hàn từ từ đứng lên, nhìn về phía Tiểu Nhu tối nay ngọt ngào, mềm mại như hương vị trái cây, đôi mắt anh sáng lên, lại nhíu mày nói; “Anh ngửi thấy một hương vị rất ngọt ngào...”

Đôi mắt Tiểu Nhu lập tức sáng ngời, nhìn anh cười rộ lên nói; “Anh cũng thấy sao! ! Đó là mùi hương trên môi em! Thơm quá. Chính em cũng muốn nếm thử...”

Lãnh Mặc Hàn hơi nhíu mày, nhìn gương mặt thuần khiết đáng yêu của cô gái này, đè nén cảm xúc, nhưng vẫn không thể không nói ra; “Hay là thử nếm...”

“Không được! ! Thợ trang điểm nói không thể nếm!” Tiểu Nhu ngờ ngệch cười rộ lên nói.

“... ...” Lãnh Mặc Hàn nhìn bộ dáng ngây thơ, đơn thuần như vậy, đành phải chậm chạp thở dài một cái, mỉm cười gật đầu, nói; “Đi thôi...”

Nói chưa hết câu, vừa định vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô...

Nhưng Tiểu Nhu nhanh tay hơn, cầm nên một túi xách ngọc trai xinh xắn, giơ lên trước mặt Lãnh Mặc Hàn, đắc ý nói: “Anh nhìn xem! Đây là chị trang điểm đưa cho em, có đẹp không?”

Lãnh Mặc Hàn tay dừng trên không trung, thực sự khốn khổ nhìn cô gái ngây thơ này, thực sự không biết cô cố ý không hiểu, hay là giả vờ, bất đắc dĩ cười, nói: “Cũng đẹp!”

“Em cũng cảm thấy rất đẹp mắt! Em muốn đem nó giấu đi, không cho chị của em thấy!” Tiểu Nhu nói cho hết lời, cả người vui vẻ xách túi ngọc trai, một mình đi về phía trước.

Lãnh Mặc Hàn đứng yên tại chỗ, nhìn Tiểu Nhu thuần khiết, đơn giản bước đi, anh thở dài một cái, lấy ví tiền ra, đi tính tiền.

Ngoài trời, mưa rất to.

Lãnh Mặc Hàn cùng Tiểu Nhu đi ra từ cửa hàng quần áo, vừa muốn ôm nhẹ bả vai của cô, che ô cho cô, thế nhưng Tiểu Nhu đã nhanh hơn bước vội vã xuyên qua mưa, hướng cửa xe chạy tới! !

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt mạnh mẽ nắm chặt cổ tay mềm mại của cô gái này, đem cả người cô ép sát vào ngực mình! !

“Ai!” Bất ngờ Tiểu Nhu đứng không vững trên đôi giày cao gót, cả người ngã vào lòng Lãnh Mặc Hàn, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn có phần tức giận, làm bộ không để ý, vươn tay ôm nhẹ eo của cô, buộc cô tới gần mình, sau đó mới che ô bước về phía trước! !

“... ...” Tiểu Nhu tựa vào người Lãnh Mặc Hàn, trái tim không hiểu sao đập rất mạnh, lại theo bản năng sợ hãi muốn tránh cái ôm của anh...

Lãnh Mặc Hàn lại bá đạo ôm chặt cô hơn, đến tới cửa xe bên cạnh, nhanh chóng mở ra, đặt cô ngồi vào trong! !

Tiểu Nhu ngồi vào ghế lái phụ, ngây ngốc nhìn Lãnh Mặc Hàn gấp ô lại, ngồi vào ghế lái, đưa ô cho quản lý, mới khởi động xe, bật điều hòa, lạnh lùng kéo dây an toàn! !

“... ...” Tiểu Nhu ngây thơ nhìn anh, có chút khẩn trương nói; “Lãnh phó tổng, em làm sai gì sao?”

Lãnh Mặc Hàn không để ý, tiếp tục khởi động xe.

Tiểu Nhu có chút vô tội khẽ cắn môi dưới.

Lãnh Mặc Hàn vừa muốn lái xe đi, lại nhìn về phía trước mưa to phủ trắng con đường, anh bỏ dây an toàn ra, lập tức xoay người, hai tròng mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Nhu, nói: “Lần trước em nói cái gì?”

Tiểu Nhu nghe Lãnh Mặc Hàn hỏi, không nhớ mình đã nói gì, nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi: “Lần trước em... Nói cái gì?”

Lãnh Mặc Hàn kìm nén đã lâu, rốt cuộc nhịn không được nói:“Chính là... Cái người đeo đôi kính buồn nôn kia, tặng cho em một con lợn rừng, em coi đó là người đàn ông tốt nhất của em?”

Khởi đầu tháng mới! Chúc nhà mình dịch truyện zui zẻ!!

...