...
TIN TỨC HOT
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Toàn cảnh hiện trường vỡ đê sông Lô tại Tuyên Quang
Chưa bao giờ buồn đau đến thế
👇👇👇
Gia đình 4 người của cô giáo mầm non không qua khỏi vì sạt đất: Ảnh cưới vương vãi ở hiện trường, 2 đứa con còn quá nhỏ 👇
Không khí cứng ngắc.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn bọn họ ở hai bên, cảm giác cổ tay mình cũng bị hai người đàn ông nắm cứng, không ai chịu buông ra, nhất thời cô cảm thấy người xung quanh đang tò mò nhìn mình chằm chằm, mặt của cô lập tức đỏ lên, khẽ cắn môi dưới, đôi bàn tay nhỏ bé khẽ giãy giụa, muốn thoát khỏi kiềm chế của hai đàn ông.
Tưởng Thiên Lỗi chuyển mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi giống như tiếp thu được tin tức trong hai mắt anh, liền chậm rãi buông lỏng tay ra.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía anh cũng chậm rãi buông lỏng ra.
Đường Khả Hinh được tự do, thở dốc một hơi, nhưng chợt cảm giác tay phải của mình bị kéo, cô trừng lớn con ngươi nhìn Trang Hạo Nhiên đang cười kéo mình bước đi về phía trước! !
"Tổng Giám đốc!" Đường Khả Hinh vừa loạng choạng bước đi, vừa nhìn Trang Hạo Nhiên!
"Đi thôi!" Trang Hạo Nhiên nở nụ cười sảng lãng, kéo chặt bàn tay nhỏ bé của cô bước đi!
Khả Hinh đột nhiên quay đầu căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, đứng tại chỗ nhìn Trang Hạo Nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh đi ra phía sau khách sạn, đi vào vườn hoa, ánh mặt trời chiếu xuống, tròng mắt sắc bén của anh chợt lóe, trong chớp mắt sắc mặt cứng ngắc, nhưng vẫn siết chặt nắm tay, cất bước đi về phía trước.
Đông Anh và Tiêu Đồng cùng Lâm Sở Nhai, Trần Tuấn Nam dừng tại chỗ, nhìn hình ảnh trước mắt cũng im lặng đi về phía trước.
Trước tòa nhà hành chánh Hoàn Cầu, tất cả nhân viên chia ra ở hai đầu thảm đỏ, thấy Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi phía này, bọn họ lập tức vỗ tay hoan hô chúc mừng!
Trang Hạo Nhiên đi tới trước thảm đỏ mới chậm rãi buông lỏng tay Khả Hinh ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía nóc tòa nhà Hoàn Cầu màu bạc, dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng rực rỡ, anh hài lòng mỉm cười, Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn cùng tiến lên trước đứng bên cạnh anh, cùng anh nhìn nóc tòa nhà màu bạc, Thái Hiền, Tiêu Đồng và Khả Hinh ba người đứng ở sau lưng bốn người, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi dẫn cấp dưới Phó Tổng Giám đốc Lâm Tuấn Nam cùng các lãnh đạo cấp cao Á Châu, chậm rãi đi lên thảm đỏ, đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, đứng thế chân vạc.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn về phía anh.
Hai người cùng nở nụ cười, sau đó cùng nhau cất bước đi về phía Trụ sở chính của Hoàn Cầu, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.
Đại sảnh Hoàn Cầu rất rực rỡ, bố trí theo kiểu hình học, khắp nơi đều có ánh sáng màu bạc phát ra từ khe hở, ánh sáng dịu êm, không chói mắt, càng lộ ra phong cách hiện đại.
Quầy lễ tân hình bán nguyệt màu trắng dài năm mét, sau lưng là logo Hoàn Cầu hình chim đại bàng!
Năm nhân viên tiếp tân trước quầy mặc đồng phục màu bạc, buộc tóc thanh lịch đồng thời đứng lên, hướng về phía hai vị Tổng Giám đốc cùng khom lưng chào, kêu nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng quẹo trái, đi qua cầu thang xoắn ốc phong cách Russia, có thể lên thẳng lầu 25, từng vòng ánh sáng đang không ngừng lóe ra giống như hào quang hết sức đẹp mắt, từ dưới lên trên. . . . . . Đường Khả Hinh trợn mắt há mồm ngẩng đầu lên, nhìn cầu thang khổng lồ không có một bóng người, suy nghĩ đã có thang máy, tại sao còn phải cầu thang?
"Bắt đầu hôm nay, không thể mở hiệu ứng ánh sáng thang lầu trước khi mặt trời lặn!" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói lúc đi về phía thang máy.
"Vâng!" Tiêu Đồng lập tức trả lời.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng đi vào thang máy trong suốt, Tiêu Đồng cùng Thái Hiền, Khả Hinh, Đông Anh đồng thời hướng về phía hai vị Tổng Giám đốc bên trong thang máy khom người cúi chào!
Thang máy chậm rãi bay lên, mà ánh đèn màu xanh dương dưới thang máy không ngừng lóe lên, giống như ánh sao xinh đẹp!
Tiêu Đồng và Đông Anh lập tức nhấn nút sáu chiếc thang máy còn lại cho bọn người Lâm Sở Nhai và Trần Tuấn Nam, Khả Hinh cùng Thái Hiền hai người đi cuối cùng, khi thang máy nhanh chóng lên trên thì Khả Hinh có chút căng thẳng, Thái Hiền quay đầu nhìn bộ dáng cô, liền mỉm cười nói: "Cô rất hồi hộp sao?"
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Thái Hiền, có chút miễn cưỡng cười nói: "Tôi . . . . . Tôi rất ít có cơ hội gặp phải tình huống này, nếu có cơ hội, nhiều lắm cũng chỉ cầm khay, cúi đầu đi khắp nơi thôi.".
Thái Hiền cười nói: "Đừng căng thẳng. Lão đại của chúng ta là người rất tốt, chuyện gì anh ấy cũng có chừng mực, yên tâm đi."
Đường Khả Hinh chỉ hơi cười khổ.
"Đợi lát nữa có chuyện gì không hiểu thì nói với tôi là được. Tôi sẽ chăm sóc cho cô thật tốt." Thái Hiền nhiệt tình nói.
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai của Thái Hiền, có lẽ có một nửa gốc người Hàn Quốc, dường như cá tính của anh và dáng vẻ người Trung Quốc có chút không hợp nhau, nhưng vẫn rất thân thiết hiền hoà.
Thang máy chợt mở ra!
Đường Khả Hinh mới vừa đi ra ngoài, lại nhìn quang cảnh trước mắt sợ choáng váng. Tầng chót Hoàn Cầu gần ngàn mét vuông, thiết kế hình tròn màu trắng, khắp nơi đặt cây cột trắng cao 1m5, phía trên các cây cột đặt quả cầu pha lê trong suốt, bên trong đều là biểu tượng các khách sạn nổi tiếng của Hoàn Cầu, còn có một quả cầu thuỷ tinh trưng bày lịch sử phát triển của Tập đoàn Hoàn Cầu. . . . . .
Rất nhiều thư ký và trợ lý mặc đồng phục màu trắng, nhanh chóng chia ra hai bên hành lang màu đen, vội vàng đi tới phòng hội nghị, mà lãnh đạo cấp cao Khách sạn Á Châu cùng tất cả truyền thông đi theo hết sức tò mò tay cầm cameras đi tới trước mỗi quả cầu nhìn thấy khách sạn Hoàn Cầu ở Nga, khách sạn ở Anh quốc, còn có ở khách sạn Mỹ. . . . . . Có một số ký giả kiến thức không nhiều, mới phát hiện thì ra có rất nhiều khách sạn nổi tiếng ở nước ngoài đều là của Hoàn Cầu, bọn họ vô cùng hưng phấn giơ cao cameras, chụp hình ảnh khách sạn tại Mĩ.
Đường Khả Hinh cũng hết sức tò mò và kinh ngạc đi về phía quả cầu pha lê xem lịch sử phát triển của tất cả khách sạn, còn thấy có một khách sạn đầu tư 120 triệu đô đã từng bị buộc đình công. . . . . . Cô đứng ở trước một trong những quả cầu pha lê, tay nhẹ chống mặt cầu, chăm chú nhìn chữ viết khắc trong khung gỗ đỏ, nhìn khách sạn đã từng bị đình công ba năm, vào thời điểm đó kinh tế toàn cầu bị khủng hoảng, lại gặp Kỹ sư xây dựng tham ô tài sản 300 triệu đô, bị chính phủ thanh tra xử lý, phát hiện trong đó có ba tòa cao ốc xây dựng cơ sở hạ tầng không đạt yêu cầu!
Trái tim của Khả Hinh hơi run rẩy, nghĩ tới can đảm phơi bày thất bại ở trước mắt mọi người, đây là một người có trái tim mạnh mẽ dường nào mới có thể làm được?
Đây là khách sạn gì?
Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh chỉ lưu ý đến chữ tiếng anh trên khung, đọc khẽ: "Asian Hotel..."
Khả Hinh có chút kỳ quái, mắt to chớp nhẹ, dùng vốn tiếng anh mèo ba chân của mình, nhíu mày đọc khẽ: "Asian Hotel? Tại sao cái tên này nghe quen như vậy?"
Tròng mắt cô lập tức sáng lên, có chút thán phục đầu óc thông minh của mình nhưng hơi chế giễu mình, hoảng sợ kêu lên: "Khách sạn Á Châu? Lại là Khách sạn Á Châu? Nhưng không phải lịch sử phát triển trực thuộc khách sạn Hoàn Cầu sao?"
"Bởi vì chúng thuộc tập đoàn Hoàn Cầu. . . . . ." Thái Hiền mỉm cười đi tới.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Thái Hiền có chút ngạc nhiên hỏi: "Thật sao? Nhưng tôi nghe nói Tổng Giám đốc Trang và Tổng Giám đốc Tưởng đều tự quản lý Tập đoàn Hoàn Cầu và Tập đoàn Á Châu, dường như không có liên quan nhau "
Thái Hiền mỉm cười đi tới trước quả cầu pha lê, ấn nhẹ trên bàn phím quang ở dưới quả cầu, ở giữa quả cầu pha lê trong suốt xuất hiện một màn hình giống như màn hình TV, trên màn hình xuất hiện logo Hoàn Cầu, người sáng lập gồm Tưởng Lâm Hàn, Trang Minh Hiên!
Trái tim chấn động mạnh một cái!
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn Tưởng Lâm Hàn, kí ức về quá khứ đáng sợ lập tức truyền đến tiếng gào thét điên cuồng, giống như móng vuốt của ma quỷ vươn về phía mình, cô thở hổn hển, đôi tay không nhịn được chống mạnh ở trước quả cầu pha lê, trừng to mắt nhìn ba chữ Tưởng Lâm Hàn bằng quang ảnh màu xanh lam trôi lơ lửng ở giữa không trung, cô đang suy nghĩ đây là một ông lão như thế nào mà để cho người kia bỏ mạng vì ông nhiều năm trước? Chai rượu đỏ kia đến nay được mình cẩn thận bảo vệ trong tủ kính, giống như tánh mạng của mình, là tín ngưỡng duy nhất.
Đúng vậy, đó là một loại tín ngưỡng, có người chết vì nó, đó là bởi vì nó nhất định có ý nghĩa to lớn đáng để người khác hy sinh. Rốt cuộc đó là bí mật gì, giống như cùng máu mủ kéo bọn họ lại nhau?
"Không biết Tưởng lão Tổng Giám đốc là người thế nào?" Trong lòng Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên thậm chí bắt đầu tò mò.
Thái Hiền nghe vậy liền mỉm cười nhanh chóng gõ lên một đống chữ tiếng anh ở trên bàn phím quang, sau đó trong quả cầu thuỷ tinh xuất hiện một hình ảnh khách sạn mấy chục năm trước, trong hình ảnh kia có một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, đứng ở trước nhà hàng, nhìn về phía một người đàn ông đứng trước cây hoa đào, tay kẹp thuốc lá, tươi cười, hết sức phong độ và tao nhã, nụ cười kia không giống như Tưởng Thiên Lỗi mà có chút giống Trang Hạo Nhiên.
Cô cũng không nhịn được cười theo.
Màn hình lại lóe lên hình ảnh tiếp theo.
Vài năm sau, đã là khách sạn rồi.
Tưởng Lâm Hàn nghiễm nhiên người sáng lập khách sạn có khí phách và phong cách như một lãnh đạo quốc gia quan sát khách sạn đã hoàn thành cơ sở hạ tầng.
Hình kế tiếp.
Tưởng Lâm Hàn đã từ một thanh niên đẹp trai trở thành một người đàn ông tráng niên hơn ba mươi tuổi, mặc âu phục màu đen, đứng ở trước đại sảnh khách sạn mới hoàn thành, bên cạnh là người đàn ông trong tấm hình trước đang chỉ huy nhân viên phục vụ, tràn đầy tinh lực, dần dần lộ ra phong cách sắc bén khí thế nghiêm nghị, hai mắt phát ra ánh sáng cứng rắn, không giống với người trong tấm hình lúc ban đầu, trở nên cứng rắn! ! Thật là cứng rắn!
Hình kế tiếp!
Tưởng Lâm Hàn tuổi gần trung niên, ngồi ở trong phòng hội nghị, càng lộ khí thế vẻ vang, hai mắt sắc bén, khí thế mạnh mẽ, giống như vung tay một cái, ngàn vạn lời đáp trả!
Hình kế tiếp!
Tưởng Lâm Hàn tuổi gần 60, ông lão này bắt đầu đứng ở đỉnh cao thế giới, chính thức phê bình thiếu sót của khách sạn thế giới, ông đứng ở trước mặt mọi người, nhìn nền tảng vững vàng lộ ra ánh sáng.
Hình kế tiếp!
Người đàn ông này rốt cuộc già rồi, bắt đầu trở nên hiền làn gần 70 tuổi rồi, tóc hoa râm, vẫn mặc âu phục đen, ngồi ở một bàn ăn khách sạn, đang mỉm cười nâng ly chạm cốc với một đầu bếp, ánh mắt không còn sắc bén, mà hiền hòa bao dung, lộ ra nụ cười an ủi hài lòng lúc tuổi già, nếp nhăn trên mặt cũng có vẻ rất nhẹ nhàng. . . . . . Khả Hinh nhìn chằm chằm ông lão này đang cầm ly rượu đỏ giống như hòa vào dịch rượu đỏ thẫm, trầm ổn, kín kẽ, lại phát ra lực lượng chói lọi. . . . . .
Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Thái Hiền cũng nhìn về phía cô, mỉm cười một cái, chuẩn bị tiến vào hình ảnh kế tiếp, mới vừa muốn giải thích tình hình Tưởng lão Tổng Giám đốc ở lúc tuổi già. . . . . .
"Chờ một chút!" Đường Khả Hinh đột nhiên nắm chặt cổ tay Thái Hiền, hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, sâu kín nói: "Lui lại tấm hình mới vừa rồi. . . . . . Mau! ! Mau! !"
Thái Hiền ngạc nhiên nhìn Khả Hinh một cái, liền im lặng nhấn xuống bàn phím, lui trở về hình lúc nảy.
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn tấm hình Tưởng Lâm Hàn tay nâng ly rượu đỏ, khuôn mặt hiền hòa nhìn về phía người trước mặt, vẻ mặt lộ ra an ủi và thâm sâu giống như tri kỹ, ánh mắt của cô lập tức xa xăm, có chút run rẩy, dần dần ánh mắt cô từ từ chuyển về phía một người khác trên bàn ăn, đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đang mặc đồng phục đầu bếp, gỡ xuống mũ đầu bếp, tay nâng rượu đỏ, cung kính nhìn về phía Tưởng lão Tổng Giám đốc, ánh mắt rạng rỡ hết sức ôn hoà hiền hậu và cung kính. . . . .
Đôi tay rũ xuống.
Đường Khả Hinh đột nhiên không còn hơi sức nhìn người đàn ông ở bên trong, hai mắt hiện lệ kêu nhỏ: "Cha. . . . . ."
...