...
TIN TỨC HOT
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Toàn cảnh hiện trường vỡ đê sông Lô tại Tuyên Quang
Chưa bao giờ buồn đau đến thế
👇👇👇
Gia đình 4 người của cô giáo mầm non không qua khỏi vì sạt đất: Ảnh cưới vương vãi ở hiện trường, 2 đứa con còn quá nhỏ 👇
Kho rượu hơn một trăm mét vuông, tổng không gian duy trì ở nhiệt độ 13 độ C, toàn bộ được thắp ngọn đèn nhỏ màu hồng, ánh sáng nhu hòa, từng chai rượu đỏ ở dưới ánh đèn lấp lánh màu sắc cao quý, giống như dịch rượu đỏ ở trong thùng gỗ sồi, rốt cuộc có mấy ai hiểu được rượu đỏ? Cho tới bây giờ nó luôn kín đáo, thâm trầm, tinh tế, nhưng con người đã khai phá nó. . . . . .
Đường Khả Hinh giật mình nhìn kho rượu đỏ gần trăm mét vuông, toàn bộ dùng gỗ sồi và gỗ đỏ quý hiếm tạo thành, hơn nữa giữa các giá rượu lộ ra từng dòng hoa văn giống như dịch rượu bắt đầu phun ra, nhưng rượu đỏ vẫn nằm ở bên trong giá yên ổn và thâm trầm như thế.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, làm cho người ta không khỏi hãm sâu vào trong đó.
Cô có một loại cảm giác rất rõ ràng, nơi này không còn các nội quy quy tắc của khách sạn, thậm chí cách xa thế giới nhộn nhịp ở bên ngoài, có chỉ một loại cảm giác trở về với thiên nhiên.
Trang Hạo Nhiên đứng ở giữa kho rượu đỏ, đeo bao tay trắng, cầm một trong những chai rượu đỏ hàng mẫu được đánh dấu bươm bướm xanh, đặt ở trong tay xoay tròn, nhìn số năm mặt trên của nó, mới sâu kín nói: "Phía sau mỗi một chai rượu đỏ đều chứa đựng nguồn gốc văn hóa độc đáo nơi sản sinh ra nó, bao gồm tình cảm và tâm huyết của người thợ nấu rượu, một loại trí tuệ lâu dài, nếu nói hương vị của cây thông hay hương hoa hồng thơm mát chẳng qua cũng là do bản thân con người có thể sinh ra cảm nhận thứ ba, rượu đỏ chân chính, lúc nó tiến vào trong lòng cô, không có ngôn ngữ nào. . . . . . Nó sẽ cùng cô hòa tan. . . . . ."
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mặc quần áo bình thường, đứng ở dưới ánh đèn màu hồng, hai mắt chăm chú và kiên định, giống như nhìn thấy được người yêu, đưa mắt nhìn thật sâu.
Trang Hạo Nhiên lại ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, hơi nở nụ cười nói: "Mặc kệ khứu giác của cô lợi hại thế nào, nhưng cô có thể dùng trái tim cảm nhận rượu đỏ, đó chính là quà tặng lãng mạn Thượng Đế ban cho cô. Tôi cũng không tin thiên tài!"
"Vậy anh tin vào cái gì?" Đường Khả Hinh không nhịn được hỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Chăm chỉ!"
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Tôi từng nghe qua cô nói đến rượu đỏ thì biết rõ đối với rượu đỏ cô hiểu rất lộn xộn, ngổn ngang, chỉ là bởi vì có chút thông minh, bản thân có ý thức mãnh liệt mới làm cho khách bị tin phục, thế nhưng không phải bản lĩnh chân thực, nếu cô chưa thử qua gần trăm hơn ngàn loại rượu đỏ, cô không có tư cách xưng làm chuyên gia hầu rượu! Rượu, là phải nếm."
Đường Khả Hinh thật yên lặng lắng nghe anh giảng giải.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng nữa, tay cầm chai rượu đỏ hàng mẫu Margaux năm 00, từ từ đi vào giá rượu tầng trong.
Khả Hinh cũng không nhịn được đi theo anh, nhìn anh đứng trước cửa kính, đè xuống mã số sinh nhật của mình, cửa kính mở ra, liền nhìn thấy ánh đèn màu hồng ở bên trong lộ ra vẻ nhu hòa, từng cái ly trong suốt và dụng cụ giải rượu đều phát ra ánh sáng nhu hòa.
Trang Hạo Nhiên im lặng đi tới trước một cái tủ đồ cổ, mở cánh cửa tủ nhỏ, lấy ra một chiếc ly màu đen đặt trên bàn thủy tinh màu đen, rồi tao nhã cầm lấy đế rượu và đế lót ly, đặt ngang ở trước bàn.
"Ly rượu màu đen. . . . . ." Đường Khả Hinh kêu nhỏ.
Trang Hạo Nhiên lấy dao nhỏ mở chai, lưu loát mở chai rượu, trực tiếp đặt vào đế lót phía trước, đôi tay chống nhẹ mặt bàn, hơi mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Ly rượu màu đen có chức năng mà ly rượu trong suốt không thể thay thế đó chính là ngăn chặn ánh sáng phức tạp ở bên ngoài, nhìn vào màu sắc dịch rượu, quyết định chất rượu và theo dõi bí mật nhỏ của nó. . . . . ."
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cầm ly rượu màu đen, thông qua con mắt chuyên nghiệp quan sát đáy ly, chân ly, thân ly, tiếp đến là miệng ly, chậm rãi hỏi: "Nghe qua truyền thuyết thần gió chưa?".
Đường Khả Hinh đang tập trung tinh thần nhìn Trang Hạo Nhiên giải rượu, nghe anh hỏi như vậy, hơi sửng sốt, nói: "Không có. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên tiếp tục quan sát chiếc ly, sâu kín mở miệng: "Trong thần thoại Hy Lạp, thần gió Aeolus có một người con gái tên Alcyone, gả cho con trai của nữ thần mặt trời là Ceyx..."
Đường Khả Hinh không nhịn được lắng nghe.
Trang Hạo Nhiên để ly rượu màu đen xuống, lại xoay người cầm lên một chiếc ly Tulip trong suốt, để xuống một cái đế lót ly khác, sâu kín nói: "Có một ngày, Ceyx đi trên biển bị nước biển ngâm chết, con gái của thần gió rất thương tâm, cuối cùng nhảy xuống núi bỏ mình. Cho nên chúng thần bị sự si tình của nàng cảm động, liền biến Alcyone và Ceyx thành chim bói cá, từ đó vĩnh viễn không chia cách. Mà Thần gió bởi vì muốn chăm sóc tình yêu của con gái, vào tháng Mười Hai hàng năm, sẽ dẹp yên sóng biển, để chim bói cá xây tổ ở trên biển, sinh con cái đời sau. Mặc dù trên thực tế, chim bói cá sinh con đẻ cái ở trên đất bằng, nhưng bởi vì truyền thuyết xinh đẹp này cho nên vào trung tuần tháng mười hai hàng năm, trước đông chí hai tuần lễ, người đời thường tổ chức thời gian vui chơi còn gọi là halcyon days."
Trong lòng của Đường Khả Hinh có chút chua.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một đầu khác bàn ăn nhìn về phía Khả Hinh, hai mắt thâm thúy lộ ra một chút dịu dàng nói: "Ở trong truyện cổ tích, tôi cảm động với Thần gió, người cha này, ông ta thật sự rất yêu con gái."
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa nắm chai rượu đỏ, chậm rãi rót vào trong chiếc ly có thân màu đen, lại rót vào trong một ly thân trong suốt, cởi bao tay trắng, tay cầm chân ly, đến sau lưng Đường Khả Hinh, im lặng dựa vào thân thể của cô, lúc Khả Hinh có chút kháng cự, anh đã cúi xuống, ở bên tai của cô thì thầm. . . . . ."Đừng động. . . . . ."
Khả Hinh không dám động, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên đứng ở trước một ngọn đèn nhỏ hơi vàng, giơ lên hai ly rượu ra trước mặt của mình, cảm tính thâm tình nói: "Nói cho tôi biết, hai ly rượu này, có điểm gì khác nhau?"
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn thân ly rượu đỏ trong suốt nhưng lộ ra màu hồng không quá rõ ràng, thậm chí cô cảm thấy tư thái của nó rất tuyệt đẹp, cô không nhịn được nhìn về phía dịch rượu trong chiếc ly màu đen, dịch rượu thật trầm ổn, giống như một viên đá quý màu đen bị thời gian che giấu, thật nặng, thật nặng. . . . . . Tròng mắt cô sáng lên, vui vẻ nói: "Trong dịch rượu này có 50% Xích Hà Châu (Cabernet Sauvignon), 30% Mai Lộc Triếp (Merlot), 15% Phẩm Lệ Châu (Cabernet Franc), còn có 5% Tiểu Duy Đa (Petit Verdot)! Đúng không?"
Trang Hạo Nhiên đứng sau lưng Khả Hinh, nghe cô nhanh chóng giải thích, hai mắt hơi lộ ra vẻ hài lòng, giọng nói chậm rãi, giống như người yêu thâm tình, hỏi: "Cô làm sao thấy được?"
"Trong ly rượu trong suốt, tôi nhìn thấy được màu hồng, phán đoán nhất định nó gồm có Phẩm Lệ Châu và Mai Lộc Triếp, thậm chí còn có Tiểu Duy Đa, bởi vì thể rượu của Phẩm Lệ Châu ôn hòa, ninh chua nhẹ, cho nên thường bị làm rượu pha, mà không thể chưng cất độc lập, nếu quả thật muốn chưng cất độc lập, thợ nấu rượu sẽ phải rất chú ý đến năm và linh cảm, không giống với Xích Hà Châu tính chất trầm ổn, Phẩm Lệ Châu ôn hòa, cho nên màu sắc của nó là màu hồng. . . . . . Nếu như muốn điều chế thành màu sắc hồng, nhất định phải kết hợp với Mai Lộc Triếp, trung hòa mạnh mẽ của Xích Hà Châu và tính ôn hòa của Phẩm Lệ Châu. . . . . . thể rượu của Tiểu Duy Đa linh hoạt, làm cho màu sắc chai rượu này có tác dụng điểm xuyết cho bức tranh sinh động . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên yên tĩnh lắng nghe, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng. . . . . ."Tiếp tục. . . . . ."
"Ở trong ly rượu màu đen, tôi nhìn thấy màu sắc thâm trầm của Xích Hà Châu ẩn ở trong thân ly màu đen, màu sắc rất ổn định, lúc Xích Hà Châu quá nhiều sẽ chi phối dẫn dắt màu sắc thể rượu lắng xuống, chứng minh thể rượu nặng nhưng ổn, màu sắc tự nhiên giống như bẩm sinh. . . . . ." Khả Hinh rất vui vẻ nói.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười tiến đến bên cạnh cô, giơ lên ly rượu màu đen trong tay đưa đến bên đôi môi mềm mại của Khả Hinh.
Khả Hinh uống một hớp, cảm nhận Margaux năm 00, sau khi tiếp xúc đầu lưỡi ngay sau đó mang tới một mùi thơm của trái cây pha trộn, từ trong miệng lan ra, thấm vào lòng xông vào trong thân thể của mình, mùi thơm mới vừa vào, nhất thời tỏa ra một lực lượng làm cho cơ thể hưng phấn, lỗ mũi và đầu lưỡi dâng lên mùi táo chín đầu xuân quẩn vô cùng đáng nhớ.
Ánh mắt của cô sáng lên, quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên vui vẻ nói: "Rượu ngon! Nhưng. . . . . . Tại sao trước đó tôi thưởng thức rượu đỏ, không có loại cảm giác này?"
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, giơ ly rượu đỏ trong suốt đưa tới bờ môi cô, cô khẽ nhấp một ngụm nhỏ, so với vị giác của đầu lưỡi trước đó đã sẳn sàng tiếp nhận lực lượng, giờ phút này chợt cảm thấy tất cả mùi hoa và mùi trái cây lan ra trong miệng, tròng mắt cô sáng lên, khẽ hé môi, nhưng vẫn cảm giác rất nhiều mùi trái cây hòa vào trong miệng mình, thậm chí thẳng xông vào trong thân thể của mình, mùi vị thật thần bí . . . . . .
Margaux là loại rượu được chỉ định chiêu đãi trong buổi tiệc long trọng ở Pháp, thể rượu tao nhã tinh tế ôn hòa làm cho tâm trạng người ta không khỏi lắng đọng, lại có một loại cảm giác hòa tan, lan ra từng chút một, giống như truyền thuyết của Thần gió, thời gian vui vẻ đều ở trong dịch rượu.
Khả Hinh cười thật vui vẻ, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía cô, nói tiếp: "Thể rượu theo thời gian tăng cao, mức độ của nó sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên trong quá trình hầu rượu, chuyên gia hầu rượu phải luôn tập trung tỉnh táo, trong quá trình giải rượu, mùi vị của nó tiếp xúc với không khí phát ra mùi thơm không giống nhau. . . . . . Cho nên chuyên gia hầu rượu còn có một cái tên khác. . . . . ."
Khả Hinh không nhịn được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Catcher."
Khả Hinh nghe nói như thế, trái tim nhỏ bị chấn động, chính thức cảm thấy cái đáng quý của nghề chuyên gia hầu rượu này là phát hiện, mà có thể vì người nào đó nắm bắt và không kịp phát hiện, người đó sẽ đánh mất giá trị lịch sử chân chính của một chai rượu đỏ.
Trang Hạo Nhiên không nhìn cô nữa, mà tự mình lấy ra một chiếc giỏ đựng rượu màu đỏ đi ra kho rượu, dựa theo như trí nhớ của mình, lúc nảy đã soạn cho Khả Hinh hơn bốn mươi phần tài liệu, lấy hơn bốn mươi hàng mẫu rượu đỏ, toàn bộ đặt vào trong giỏ. . . . . .
Khả Hinh nhìn tới nhìn lui hoa cả mắt, lại nhìn thấy anh ôm một giỏ rượu đỏ thật nặng, nhìn về phía mình thở hổn hển nói: "Nhận lấy!"
"A!" Khả Hinh kêu to một tiếng, đôi tay đã ôm chặt giỏ rượu kia, nặng đến nổi cô đứng không vững, hơi loạng choạng!
"Tôi nói cho cô biết!" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh đang ôm giỏ rượu đỏ, thở hào hển nói: "Tất cả loại rượu mẫu ở đây chỉ có một chai, cô làm vỡ một chai, cuộc kiểm tra ngày mai sẽ không hợp cách! Nhân viên của tôi, chưa bao giờ không hợp cách!"
"Rất nặng!" Đường Khả Hinh cắn chặt răng, ôm giỏ rượu đỏ, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.
"Tôi biết, nếu không tôi đưa cho cô làm gì? Đi thôi!" Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm vào túi quần, xoay người sải bước đi khỏi.
"Anh. . . . . . Anh giúp tôi một chút đi. . . . . . Rất nặng. . . . . ." Đường Khả Hinh vừa ôm giỏ rượu đỏ hàng mẫu đi ra ngoài, vừa kêu nhỏ!
"Không muốn! Rất nặng!" Trang Hạo Nhiên đã đi ra ngoài, Đường Khả Hinh cũng vội vàng đi theo anh đi ra ngoài, sau đó thở hổn đi xuống lầu cũng đã nhìn thấy Trang Hạo không biết nhưng từ nơi nào lấy ra một cái nắp giỏ rượu màu đen, đậy lại cho cô, lại đem hơn bốn mươi phần tài liệu nện ở trên nắp giỏ nói: "Cô phải nhớ kỹ, rượu này rất quý, không thể gặp ánh sáng, không thể tùy ý để lung tung, nhiệt độ phải giữ ở 13 độ C, cho nên bây giờ cô chỉ có mười lăm phút đón tắc xi về nhà, nhanh chóng giữ nó cho tốt!"
"A!" Đường Khả Hinh căng thẳng kêu to lên! !
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô nói: "Mau lên! ! Nhiệt độ giỏ rượu cũng chỉ có thể giữ nửa giờ! ! Còn đứng lỳ ở đây làm gì? Ngay cả rượu đỏ cũng không bảo vệ được, cô làm chuyên gia hầu rượu cái gì! Mau lên! Tranh thủ thời gian! Một! Hai! Ba!"
Cửa phịch một tiếng! Đóng lại!
Đường Khả Hinh đã biến mất ở cửa lớn, ôm giỏ rượu, cố hết sức xông về cuối hành lang thật dài, đưa một ngón tay nhỏ nhắn bấm nút mở cửa thang máy! !
Cửa thang máy mở ra! !
Đường Khả Hinh thở hổn hển xông vào, nhanh chóng ấn thang máy, sau đó tạm thời để giỏ rượu xuống, thở dốc một hơi, không ngờ tầng tiếp theo, cửa thang máy lại mở ra!
Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước thang máy, một đôi trai tài gái sắc, đồng thời nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc đồng phục phẳng phiu, nóng bức đến đầu đầy mồ hôi, quỳ xổm trên mặt sàn, ôm chiếc giỏ và tài liệu, thở phì phò, Tử Hiền oa một tiếng kêu lên: "Đường Khả Hinh! ! Cô làm gì đấy?"
...