Chương 422: Mù quáng


...

TIN TỨC HOT
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Toàn cảnh hiện trường vỡ đê sông Lô tại Tuyên Quang
Chưa bao giờ buồn đau đến thế
👇👇👇
Gia đình 4 người của cô giáo mầm non không qua khỏi vì sạt đất: Ảnh cưới vương vãi ở hiện trường, 2 đứa con còn quá nhỏ 👇
Sau khi bọn người Vitas đi, Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới bàn rượu đỏ đun sôi, mang theo vài phần nghi ngờ nhìn chanh ở phía trên, nói: “Không thể nào? Như vậy cũng có thể ăn?”

Mới vừa rồi Laurence nói, đây là bài học đặc sắc.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền cầm muỗng lên, múc một chút rượu đỏ, nhớ lại lời của Vitas, không có ly thủy tinh xinh đẹp, chỉ dùng sức thô sơ sâu lắng, lại trong lòng tò mò, nếm thử một ít rượu đỏ dư lại còn hơi ấm, khi tiếp xúc được chút rượu này, ánh mắt của cô sáng lên, một hơi rượu ấm áp, nhanh chóng lan khắp toàn thân của mình, giống như dòng nước ấm dịu dàng, truyền đến một chút cảm động. . . . . .

Cô cầm chặt cái muỗng, rất vui mừng cắt nửa miếng tôm hùm Tưởng Thiên Lỗi ăn còn dư lại. . . . . .

“Này!” Trần Mạn Hồng lập tức muốn ngăn cản cô.

Cô lại nếm thử một miếng ở trong miệng, nhai khẽ, không nhịn được cầm cái muỗng nhỏ, nếm thử một chút rượu đỏ nóng, tản ra một mùi vị nồng nặc thôn quê, thậm chí lộ ra một chút mùi cúc dại xinh đẹp, cô vui vẻ nở nụ cười cảm động, đây chính là bài học thứ nhất! !

Cô đè nén xúc động, mới phát hiện ra trong thân thể mình, tràn đầy một loại cảm động thật sâu, để cho cô vui vẻ lập tức xoay người, chạy thẳng tới phòng bếp!

Đám người Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn cô, đang suy nghĩ cô muốn làm gì?

Đường Khả Hinh đi thật nhanh vào phòng bếp, lão đầu bếp đang vất vả nấu nướng, kêu to: “Ông ngoại ơi!”

Cô luôn gọi như vậy.

Lão đầu bếp cầm một củ cà rốt nhỏ trong tay, ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, khàn khàn hỏi: “Thế nào? Không phải đã nói rồi sao, mấy con bé chết tiệt này không thể vào phòng bếp sao?”

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nhìn ông, thật lòng nói: “Hôm nay tôm hùm ăn rất ngon! ! ăn rất rất rất ngon!”

Lão đầu bếp không nói lời nào, nhìn cô! !

“Thật giỏi! !” Đường Khả Hinh nhìn ông, lại chớp mắt to, cười duyên dáng rạng rỡ, nói!

Mấy đầu bếp cũng tò mò quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh.

“Cực khổ!” Đường Khả Hinh xoay người, chớp mắt một cái, đột nhiên cười thoải mái, lúc này mới hiểu được, ý nghĩa chính thức để xuống, đây là một loại chính thức để xuống, bao gồm khuôn mặt mình bị phá hủy, cha ở trong nhà giam, còn có người mẹ làm lao công quét đường, còn có những thứ trách nhiệm nặng nề trên người, tất cả đều để xuống, cô đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn biển rộng mênh mông, đột nhiên thở dài một hơi, cảm giác tràn đầy năng lượng, thật vui vẻ cười lớn!

Tưởng Thiên Lỗi và Laurence đi ở giữa đường, nói đến Đường Khả Hinh. . . . . .

“Bởi vì con đường rượu đỏ trong tương lai, đứa bé gái này không nghĩ ra khó khăn, khó khăn nhất vượt qua trước mặt chính là tranh tài rượu đỏ lần này. Cô ấy mới hai mươi ba tuổi, nhất định có tư tưởng được mất, nếu như trong quá trình này, tâm trạng không buông lỏng, đánh tan toàn bộ vinh dự và quan hệ lợi hại có liên quan quá khứ của cô ấy, nhắc nhở cô ấy hướng thẳng về rượu đỏ, vào lúc này cô có thể gặp khó khăn, không phấn chấn. Phải biết, nghề nghiệp của cô ấy trong tương lai, sắp đối mặt với rất nhiều cám dỗ, có vài người, có thể dùng sự cám dỗ đi làm nhiều chuyện anh ta muốn làm, nhưng Khả Hinh cũng không phải người như vậy. . . . . . Cho nên lúc này, Vitas nhất định phải cho cô ấy một dạy dỗ sâu sắc, quên hết mọi thứ, như vậy tâm hồn mới có thể lắng đọng, rất có lợi với cuộc so tài, dù sao, thành công, cần phải có một trái tim nhiệt tình và đơn thuần. . . . . .” Laurence mỉm cười giải thích.

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như thế, lại cười nói: “Nếu như. . . . . . Cô ấy không có thông qua được khảo nghiệm của Vitas thì sao?”

Laurence nghe, khẽ mỉm cười, nói: “Cô ấy có thể mất đi một vùng trời đất khổng lồ.”

“Thật sự là trong tầm đạn pháo. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cũng đổ mồ hôi hột thay cho Khả Hinh.

Laurence cũng cười to, nói: “Khảo nghiệm, là nhất định không phải sao? Mỗi người chúng ta, ở trong cuộc sống, mỗi ngày đều sẽ đi qua tầng tầng khảo nghiệm.”

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ những lời này, cũng gật đầu đi về phía trước.

“Chỉ là. . . . . .” Laurence có chút bội phục nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thật lòng nói: “Ở trong chuyện này, rõ ràng nhìn ra Tổng Giám đốc Tưởng quá quan tâm Khả Hinh rồi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn ông.

“Ngài biết rõ, Tổng Giám đốc Trang là học trò cưng của Vitas, cũng rất khát vọng cô ấy được hiểu, đồng nhất phân tâm, không phải mỗi người cũng có thể làm được.” Laurence khen ngợi nói.

Tưởng Thiên Lỗi lại mỉm cười, xoay người tiếp tục đi về phía trước, mới bất đắc dĩ nói: “Đối mặt với rượu đỏ, chúng ta là người phàm tục, ở trước mặt cô ấy, tôi cũng thế. . . . . .”

Laurence cười lớn.

Lá phong nhẹ nhàng bay bay, làm đỏ rực cả góc trời, ánh nắng mùa thu lại một lần nữa chiếu sang rực rỡ trên mặt đất, hình ảnh lãng mạn, cảm động lòng người.

Buổi chiều.

Tòa nhà Bộ rượu.

Đường Khả Hinh đã nói với Trần Mạn Hồng xin nghỉ, vẫn mặc đồng phục nhân viên phục vụ, cầm tài liệu và bản ghi chép, đứng ở trước Tổng Công ty Hoàn Cầu, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời khúc xạ ở dưới tầng lầu huy hoàng, nghĩ tới nơi này, rốt cuộc chứa trí tuệ bao nhiêu người? Cô không suy nghĩ nhiều, cất bước đi vào đại sảnh Hoàn Cầu, lên quầy tiếp tân nói rõ mục đích đến, thấy bên cạnh đi qua một số chuyên gia hầu rượu nước ngoài nào đó, trên mặt của bọn họ tràn đầy nụ cười nhiệt tình, đi ra ngoài. . . . . .

Cô mỉm cười nhìn bọn họ.

Một người Pháp trẻ tuổi, nhìn Khả Hinh, đá long nheo với cô.

Đường Khả Hinh không nhịn được phì cười, lại cầm tài liệu, bước nhanh đi vào thang máy, thang máy thẳng vọt lên tầng lầu Bộ rượu.

Lại đến chỗ ngày hôm qua.

So với cô gái nhỏ lo sợ ngày hôm qua, hôm nay Đường Khả Hinh đầy tự tin, ôm tài liệu đi ra thang máy, nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Vitas, nhìn thấy Mộng Đình đứng ở bên cửa, đang dịu dàng mỉm cười nhìn mình.

“Chào cô.” Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười động lòng người, cung kính gật đầu với Mộng Đình, nói nhỏ.

“Chào cô, Khả Hinh. . . . . .” Mộng Đình có chút an ủi và thán phục gọi cô, mới mỉm cười nói: “Mới vừa rồi Laurence tiên sinh đã dặn dò, không cần thông báo, trực tiếp gõ cửa vào thôi.”

“Tốt.” Đường Khả Hinh lên tiếng trả lời, mới vừa muốn tiến lên, vươn tay, gõ nhẹ cửa. . . . . .

Cửa mở ra!

Vitas nhanh chóng đi ra, nói: “Đi theo tôi,”

Đường Khả Hinh sững sờ, quay đầu, nhìn ông đã nhanh chân đi về phía trước, cô lập tức đi theo, nhẹ nhàng hỏi: “Đi đâu?”

Vitas không nói lời nào, mà bước nhanh đi về phía trước, đi qua đại sảnh Bộ rượu, xoay người đi về phía một đầu cuối hành lang thật dài, đi tới trước một cánh cửa màu trắng, dùng mật mã mở cửa, nhanh chóng đi vào.

Đường Khả Hinh nhìn mọi thứ bên trong hết sức u ám, có chút tò mò.

“Vào đi!”

Tiếng của Vitas truyền đến.

Đường Khả Hinh sững sờ, đôi tay ôm chặt tài liệu, chậm rãi đi vào không gian u ám, ở phía sau cửa chậm rãi đóng lại.

Xung quanh, ánh đèn sáng lên giống như đom đóm.

Cô kinh ngạc nhìn thấy tất cả loại rượu đỏ mình chưa từng gặp qua, đặt lộn xộn, hoặc đứng thẳng, hoặc nằm ngang, hoặc đặt ở nơi đầy bụi, khắp các nơi.

Vitas giống như thân sĩ kiêu ngạo, đứng ở trước một chai rượu đỏ Botrytis Alpine quý giá, nhanh chóng lưu loát nói: “Hiện tại Trung Quốc nhập khẩu rượu đỏ, 90% đến từ nhà máy lớn, trên thế giới và quốc nội, người yêu thích rượu bia lại càng không thiếu. Nhưng ở Pháp, hàng năm, nhà máy rượu tư nhân đoạt được huy chương cũng không ít, bọn họ cũng nghĩ tới, thử tiến vào thị trường Trung Quốc, nhưng nhãn hiệu quá nặng! Cho nên rượu đỏ cô uống được cũng chỉ là loại rượu nổi tiếng đã bị dán nhãn, lại càng ngày càng thiếu hụt tự do và linh hồn rượu, mà những thứ rượu đỏ thượng đẳng, cô uống ra mùi vị gì trong đó?”

Vừa giễu cợt. Giễu cợt người, giễu cợt thế giới!

Đường Khả Hinh không lên tiếng.

Vitas quay đầu, tay nhẹ cầm một chai rượu chứa trong chai cát đen bóng, nói nhanh: “Chai rượu này, chôn giấu ở một hầm rượu nhỏ, lâu đến một trăm năm, trải qua hai đời người chờ đợi, cô có thể hiểu tình cảm của thợ nấu rượu lúc ấy?”

Đường Khả Hinh vẫn im lặng.

“Không hiểu! ! Bởi vì cuộc sống cô trải qua còn quá ít! Khi cô hiểu được càng lúc càng nhiều, cô sẽ phát hiện mình càng ngày càng nhỏ bé, thậm chí sẽ nghi ngờ mình! Cô có thể chiến thắng loại tâm lý này sao?” Vitas hỏi.

Đường Khả Hinh trịnh trọng ngẩng đầu lên, nhìn ông nói: “Tôi sẽ cố gắng!”

Vitas nghe nói như thế, hai mắt hiện lên một chút hài lòng, nhưng tay đã đeo lên bao tay trắng, cầm một chai rượu đỏ một trăm năm, lấy dao nhọn, lưu loát đâm vào!

“Aiz! Đây chính là trăm năm . . . . . .”.

“Một chuyên gia hầu rượu muốn điều khiển một chai rượu ngon sẽ phải hiểu, đây chỉ là một chai rượu mà thôi! Ngay cả chút dũng khí này cô cũng không có?” Vitas trong chớp mắt đã mở chai ra, nhanh chóng đi về phía tủ rượu, lấy ra bình giải rượu hình tròn, ánh mắt sắc bén, ở dưới ánh sáng ngọn đèn nhỏ, rót dịch rượu vào trong ống thủy tinh.

Một mùi thơm hoa hồng nồng đậm có chứa hơi thở lịch sử, kèm theo đau thương nặng nề, tràn ngập cả kho rượu.

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, giống như thấy được mùi hương này tràn ngập toàn bộ không gian, cô rất muốn nếm.

“Thu hồi tâm trạng của cô!” Vitas nói nhanh.

Đường Khả Hinh sửng sốt.

“Cảm xúc phát huy quá nhanh, cô còn có hơi sức nào, đi theo dịch rượu tan dần?” Vitas vừa rót rượu đỏ, hai mắt sắc bén, vừa nói.

Đường Khả Hinh chậm rãi nhìn ông.

“Người có khứu giác càng ưu tú, càng phải quý trọng quà tặng của thượng đế, bởi vì cô sử dụng quá đáng, ngược lại sẽ khiến cho nó bị quá mức, bắt không được hương vị, giống như cô mới vừa ngửi được hương hoa hồng, đây là giả!” Vitas nói.

“Giả?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn ông.

“Giả! ! !” Vitas không nói ra.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, theo bản năng ổn định bản thân mình, từ từ thu lại vị giác, lại ngửi được một mùi hoa lan, hoa nho, lá Bạc Hà, tan ra. . . . . . Cô có chút giật mình nói: “Trongnày có trộn lẫn nhiều thành phần. . . . . .”

“Học tập rượu đỏ, bài thứ nhất! Không nên theo đuổi thành phần rượu đỏ, bởi vì kết hợp, nó cũng chỉ là một mùi vị! Vô số trường học rượu đỏ, đều tôn sùng quá nhiều hình thức này! Đây là sai lầm! ! Bất kỳ loại rượu đỏ nào lúc kết hợp, quan trọng là linh cảm của thợ nấu rượu, thành phần hợp thành không có bất kỳ ý nghĩa gì! Bởi vì hôm nay bọn họ muốn pha rượu, chỉ là rượu hôm nay, có thể ngày mai theo tâm trạng biến hóa, nó cũng không còn! Cho nên, cô đừng mù quáng tôn sùng học được trong quá khứ, phải dũng cảm nói lên chất vấn!” Vitas nói nhanh.

Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức gật đầu.

Vitas theo thời gian giải rượu, liền nhanh chóng cầm hai ly màu đen, dọc theo mép ly, xoay tròn 360 độ, rót hai ly rượu, cầm lên một ly, nhìn Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh cũng nhìn ông!

“Không phải sợ! Tới đây!” Vitas nhìn cô, nhanh chóng nói.

Đường Khả Hinh nghe xong, ngay lập tức lúc chuẩn bị xong tâm trạng, đi tới trước mặt của ông, nhẹ nhàng bưng ly rượu đỏ, cảm giác rượu dần dần theo thời gian trôi qua, tỏa ra mùi thơm khác nhau, mùi gỗ đồng trong rừng rậm cổ, giọt sương trên cỏ xanh, thậm chí có chứa một chút mùi nấm thông, cô theo bản năng còn muốn truy tầm thành phần kết hợp dịch rượu. . . . . .

“Tôi nói rồi! ! Đừng hỏi tới thành phần của nó!” Vitas nhìn cô, nói nhanh.

“Vâng!”

“Cạn ly! !” Vitas giơ về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng bình tĩnh tâm trạng nâng ly về phía ông, nhưng trong lòng vẫn bành trướng, đây chính là rượu đỏ trải qua hai đời người, trái tim của cô đập thình thịch, mới vừa muốn uống ly rượu đỏ kia. . . . . .

Trong chớp mắt, Vitas cầm rượu đỏ trong tay cô, hắt xuống đất! !

“A! !” Đường Khả Hinh nhìn dịch rượu, kinh hoảng kêu to!

“Lãng phí!” Vitas uống cạn sạch rượu đỏ trong ly, liền cầm bình giải rượu, đi ra ngoài.

“Vitas tiên sinh! !” Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của ông, kêu nhỏ.

Cửa, phịch một tiếng, đóng lại! !

Đường Khả Hinh ngây ngốc đứng ở trong phòng! !

...