Chương 624: Ngừng bửa trưa


...

TIN TỨC HOT
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Toàn cảnh hiện trường vỡ đê sông Lô tại Tuyên Quang
Chưa bao giờ buồn đau đến thế
👇👇👇
Gia đình 4 người của cô giáo mầm non không qua khỏi vì sạt đất: Ảnh cưới vương vãi ở hiện trường, 2 đứa con còn quá nhỏ 👇
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Trang Hạo Nhiên, chậm rãi mở miệng: “Cậu phải phân biệt câu này, cô ấy không chỉ là nữ thư ký của cậu, cô ấy còn là nhân viên của Hoàn Cầu, mà tôi là Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu, tôi có quyền mang cô ấy đi!”

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức ngưng lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, anh nói cũng đúng, anh là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, có quyền mang cô ấy đi, mà tôi cũng là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, tôi có quyền quyết định cô ấy đi đâu chứ?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn anh, chỉ mỉm cười thản nhiên nói: “Bây giờ là giờ ăn cơm trưa, tại sao không để cho cô ấy ăn xong một bữa cơm? Anh muốn nói chuyện phiếm với cô ấy, hoặc trao đổi gì, cũng là một chuyện rất đơn giản, tại sao lại ở trước mặt tất cả nhân viên kéo cô ấy đi? Anh làm như vậy, thật giống như muốn thông báo với mọi người, khinh thường thư ký của Trang Hạo Nhiên tôi rồi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên từ từ quan sát vẻ mặt của anh, mỉm cười nói: “Tôi tin tưởng chúng ta đều cùng một điểm xuất phát, hi vọng mỗi nhân viên đều tốt, anh đường đột mang người đi như vậy, sẽ gây ra rất nhiều lời bàn tán, hay là đi vào ăn cơm trưa chung được không? Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt anh căng thẳng, chậm rãi buông lỏng, hiện lên nụ cười mấy phần nhẹ nhõm, khẽ xoay người nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Ngày hôm qua. . . . . . Có phải có một ván cờ hay không?”

Đường Khả Hinh nhìn anh, sửng sốt!

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên cũng hơi thay đổi.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt lộ ra ý vị thâm trầm, sâu kín nói: “Là ai đồng ý. . . . . . Nếu tôi thắng ván cờ, cô ấy sẽ nhảy với tôi một bản?”

Trái tim Đường Khả Hinh tan vỡ, sắc mặt tái nhợt căng thẳng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi xoay người, nhìn chăm chú Trang Hạo Nhiên, lại chậm rãi lạnh nhạt nói: “Trang Hạo Nhiên. . . . . Cậu luôn là một người xem nhẹ thắng thua, cũng sẽ không quên cuộc tỷ thí với tôi tối hôm qua, thua ván cờ này.”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, im lặng không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi lại im lặng nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi nói: “Nếu như em không chịu đựng nổi sự giày vò của tình yêu này, ít nhất phải có dũng khí tới nói tạm biệt với anh chứ? Nhưng ngay cả dũng khí nói lời tạm biệt em cũng không có? Mặc cho một mình anh cầm chiếc nhẫn, giống như một kẻ ngốc đứng ở trước cửa sổ sát đất, chờ em bao lâu, để cho người cả hội trường đều nhìn Tưởng Thiên Lỗi anh như tên hề!”

Đường Khả Hinh xin lỗi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới đêm qua chờ cô dài dặc như thế, hai mắt lại hiện lên mấy phần tức giận và đau lòng nói: “Hôm nay anh muốn tới đòi một câu nói, em không muốn cho?”

Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, trái tim run rẩy không nói lời nào.

Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng nhìn cô, nói: “Từ tối hôm qua anh vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất trong hội trường chờ em đến bây giờ, cố ý không đến tìm em trong giờ làm việc, đó là bởi vì anh tôn trọng công việc của em, cố ý chờ em dùng cơm trưa, mới đến tìm em, nhưng muốn nói với em vài câu, cũng không có muốn quấy rầy công việc của em và cuộc sống của em! ! Như vậy cũng không được? Đường Khả Hinh, em đừng khiêu chiến phẫn nộ của anh! ! Anh nhẫn nại cũng có hạn!”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Nếu anh thật tôn trọng lựa chọn của cô ấy, như vậy ngày hôm qua cô ấy chưa từng xuất hiện, anh nên hiểu lựa chọn của cô ấy chứ?”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức tức giận nhìn anh, khẽ mở môi mỏng, gằn từng chữ nói ra: “Đây cũng chỉ là một điệu nhảy! Là cậu thua hết một điệu nhảy! Tôi đã nói muốn dùng nó trói buộc cuộc đời của cô ấy sao ?”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng lập tức cứng lại, nhìn anh tức giận nói: “Nếu anh bởi vì ngày hôm qua tôi thua hết ván cờ, muốn mời cô ấy nhảy một bản, như vậy bây giờ, anh lấy phong độ thân sĩ mời cô ấy đi ! !”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, dắt Đường Khả Hinh chậm rãi đi tới Trang Hạo Nhiên, ép tới ánh mắt của anh, lại lạnh lùng nói từng chữ từng câu: “Phong độ thân sĩ? Ngày hôm qua tôi đã đủ phong độ thân sĩ rồi, nhưng tôi chờ cả một buổi tối, nếu tôi lại dùng phong độ thân sĩ, sẽ có người nhân cơ hội, thừa dịp người khác vì tình yêu mất mát tiều tụy, đưa chân vào, quấy nhiễu cuộc đời của cô ấy !”

Hiện có ~ 90 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : tttukidmh@gmail.com nhé

Trang Hạo Nhiên lại phì cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt ngưng trọng nói: “Quấy nhiễu cuộc đời của cô ấy? Ví dụ như anh mấy lần thất hẹn, tôi nhặt cô ấy về nhà? Thậm chí lúc anh muốn moi trái tim của cô ấy ra, tôi mạo hiểm tánh mạng đi tìm Tô Thụy Kỳ? Hay là lúc cô ấy giam mình ba tháng, ôm cô ấy vào lòng, kéo cô ấy ra khỏi cuộc sống đoạn tuyệt? Tưởng Thiên Lỗi! ! Thế giới này không phải chỉ có một mình anh biết coi tướng số !”

Bốn người Lâm Sở Nhai đột nhiên có chút căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên, người ngoài không hiểu, nhưng bọn họ hiểu, người đàn ông này rất ít cùng người khác tính sổ! Thậm chí anh cũng không tính sổ với người khác, nếu như anh muốn tính sổ với bạn, trừ khi anh thật tức giận. . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại tiến lên một bước, nóng mắt nhìn anh, nói: “Thật sao? Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu tính toán các khoản đó, dùng trí thông minh của cậu, tính toán các khoản đó, rốt cuộc cô ấy yêu tôi mấy phần, để ý tới cậu mấy phần? Bây giờ cậu trả lời cho tôi biết ! !”

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng nhìn anh.

“Đủ rồi! !” Trong đầu Đường Khả Hinh một mảnh xốc xếch, hai mắt rưng rưng, tinh thần run rẩy nói: “Đừng tranh cãi nữa! Tưởng Thiên Lỗi! ! Về chuyện tối hôm qua em không thể khiêu vũ với anh, rất xin lỗi, nhưng tối hôm qua, thật sự em không có cách nào đồng ý với anh. . . . . . Tối hôm qua không thể nào. . . . . . Tương lai cũng không thể. . . . . . Em nói lại một lần nữa. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh ẩn nhẫn khổ sở và bất đắc dĩ, hai mắt anh ngưng tụ, lại gần trước mặt cô, nhìn nửa khuôn của cô, đau lòng nói: “Được, em không cho anh cơ hội này, anh không miễn cưỡng em! ! Nhưng anh nói cho em biết, tương lai anh đấu với người đàn ông đối diện em, bắt đầu từ ván cờ này! Bởi vì cậu ta không tuân thủ quy tắc trò chơi! Tương lai, không cho phép em dùng bất kỳ dáng vẻ nào xuất hiện tại trước mặt của anh, cầu xin anh một phần!”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên tức giận níu áo Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt như chim ưng ẩn chứa sát khí, trên mặt hiện lên ánh sáng đáng sợ, tức giận nói: “Tưởng Thiên Lỗi! ! Tôi cảnh cáo anh, đừng lợi dụng sự lương thiện của cô ấy! !”

“Cậu không lợi dụng sự lương thiện của cô ấy đi làm chuyện hèn hạ sao! !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn anh, cứng rắn nói: “Nếu tôi không nghĩ tới cậu là Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu, cậu cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cậu? ? Cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy, lại rất quân tử sao? Nếu như cậu có thể nhịn thì chờ lúc cô ấy quên tôi, tới phiên cậu dắt tay của cô ấy ! !”

“Tôi chưa bao giờ thừa nhận tôi là một người tốt!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cao giọng nói: “Mà tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn một người khổ sở bị thương mà bỏ mặc không để ý! ! Hôm nay, trừ khi chính cô ấy chấp nhận đi theo anh, nếu không, anh không thể đi qua cánh cửa này!”

Một ngọn lửa hừng hực nhanh chóng bốc cháy ! !

Cả phòng ăn đều tràn ngập thuốc súng nặng nề, người xung quanh không ai dám động đậy, cũng không dám lên tiếng, chỉ trơ mắt nhìn về phía mấy người tại lối đi.

Thẩm Quân Dụ cùng Tiếu Nại mới vừa trở về nước, lạnh lùng tiến lên, muốn mở đường cho Tưởng Thiên Lỗi, chậm rãi nói: “Mời Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Nhường đường!”

Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành lạnh lùng tiến lên, nở nụ cười một cái nói: “Tổng Giám đốc Trang chưa nói nhường đường. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lại nóng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh lùng nói: “Cậu . . . . . Nhất định muốn cùng tôi khơi lên chiến tranh đúng không?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn anh, khuôn mặt lộ căng thẳng, giật giật nói: “Tôi và anh mới bắt đầu chiến tranh hôm nay sao?”

Lửa giận của Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng thiêu đốt, đang muốn phát động kế hoạch trong tay. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn hai người tức giận như vậy, sợ bọn họ thật nổi sóng gió, vừa muốn lên tiếng. . . . . .

“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên nhìn chòng chọc Tưởng Thiên Lỗi, lạnh lùng nói: “Có một số việc của đàn ông, em đừng nhúng tay! ! Nắm giữ tình cảm của em là được! ! Nếu em tin tưởng anh thì giao tất cả cho anh ! Chỉ cần em ở lại, tất cả đủ rồi! !”

Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ nhìn anh chằm chằm.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn chòng chọc Trang Hạo Nhiên, lạnh lùng nói: “Chính xác có một số việc là chuyện của đàn ông! ! Nếu như cậu không dùng thủ đoạn, có lẽ cũng sẽ không có chiến tranh ngày hôm nay! Cậu tự cho rằng là thông minh, nhưng không biết làm như vậy, đã đẩy cô ấy vào vực sâu khổ sở và mâu thuẫn! ! Cậu dùng thủ đoạn để có được tình yêu của cô ấy, không chỉ xấu xa mà còn hèn hạ! !”

Trang Hạo Nhiên nổi giận, mười ngón tay buộc chặt răn rắc, lập tức giống như mãnh thú, sắp tung người tiến lên. . . . . .

“Trang Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh lập tức ngăn ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, căng thẳng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lập tức dừng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn chăm chú cô, cắn răng thấp giọng rống: “Tránh ra! !”

Hôm nay anh muốn xé anh ta. . . . . .

Đường Khả Hinh giống như hiểu được người đàn ông này tức giận, cô lại căng thẳng muốn nói chuyện. . . . . .

“Xảy ra chuyện gì! ! !”

Một giọng nói lạnh lùng, từ phía sau truyền đến.

Mọi người, bao gồm người bên trong phòng ăn, tất cả đều kinh ngạc nhìn sang.

Quả nhiên. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng cùng lãnh đạo cấp cao và thư kí của công ty nhanh chóng đi về phía bên này. . . . .

Mọi người nhìn thấy hai vị chủ tịch, tất cả đều hoảng sợ, ngay cả nhân viên bên trong phòng ăn, cũng lập tức căng đứng lên, tất cả cùng khom lưng, gọi: “Chủ tịch! !”

“Rốt cuộc đang làm gì?” Trang Tĩnh Vũ đi tới trước một bước, nhìn một cô gái đứng ở giữa hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, đỏ mặt tía tai, thật sự tức giận và thất vọng hỏi! !

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhìn thấy cha đến rồi, tất cả đều không lên tiếng.

Tưởng Vĩ Quốc càng lạnh lùng đi đến trước mặt của hai người, hai mắt thâm thúy lộ ra chán ghét thật sâu, đầu tiên là nhìn Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, sau đó rơi vào trên người của Đường Khả Hinh. . . . .

Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng bất đắc dĩ cúi đầu.

“Mọi người đừng nói với tôi, hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu đang vì một cô gái, ở trước mặt tất cả nhân viên, tranh luận một chút chuyện mất mặt xấu hổ!” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, sau đó nhìn hai Tổng Giám đốc, nói.

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch!

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên không lên tiếng.

Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ cũng bất đắc dĩ và đau lòng nhìn bọn họ, cao giọng nói: “Hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, giậm chân một cái kinh tế phương Tây cũng có thể bị chấn động, bây giờ ở chỗ này, ngay trước mặt rất nhiều nhân viên tranh luận không nghỉ! Chơi trò trẻ con à? Đầu óc không bình tĩnh sao? Có chuyện gì không đóng kín cửa nói được sao? Nhất định ở vào lúc này, rối rắm một chút chuyện không cần thiết! ! Truyền đi, cũng làm cho người chê cười!”.

“Bọn chúng còn mặt mũi nào đóng cửa? Hiện tại hận không được xé đối phương ra!” Tưởng Vĩ Quốc cũng tức giận nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tuấn Nam, cậu nói xem!”

Trần Tuấn Nam vừa nghe, lập tức cười khẽ nói: “Thật ra thì chuyện không có phức tạp như thế, chỉ là Tổng Giám đốc có một số việc, muốn trao đổi với Khả Hinh một chút . . . . . Nhưng. . . . . . Tổng Giám đốc Trang. . . . . Không đồng ý, cũng là vì quan tâm đến cảm thụ của nhân viên . . . . .”

“Là như thế phải không? Sở Nhai!” Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn con trai, nhớ lại đêm qua Lưu Chí Đức van xin.

“À. . . . . .” Lâm Sở Nhai liếc mắt nhìn hai người Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: “Là như vậy, bởi vì Tổng Giám đốc chúng ta luôn quan tâm đến cấp dưới, cho nên muốn nói, để cho Khả Hinh ăn xong cơm trưa rồi bàn lại chuyện thì tốt hơn. . . . . . có thể Tổng Giám đốc Tưởng cũng có chút chuyện gấp gáp. . . . . . Cho nên. . . . . . Cũng không có mâu thuẫn gì. . . . . . Nói ra là được. . . . . .”

“Chỉ đúng. . . . . . chỉ đúng. . . . . . Dừng lại bữa cơm trưa? Nói chuyện một chút?” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Không hơn?”

Cả người Đường Khả Hinh nhanh chóng rét lạnh, sắc mặt lập tức trắng bệch.

...