Chương 269: Trả cô ấy lại cho tôi


...

TIN TỨC HOT
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Toàn cảnh hiện trường vỡ đê sông Lô tại Tuyên Quang
Chưa bao giờ buồn đau đến thế
👇👇👇
Gia đình 4 người của cô giáo mầm non không qua khỏi vì sạt đất: Ảnh cưới vương vãi ở hiện trường, 2 đứa con còn quá nhỏ 👇
Đường Khả Hinh không dám nói nữa, chỉ nhẹ nhàng lấy hộp thuốc, mở nắp ra, cầm bông băng thấm một chút thuốc, rồi nghiêng mặt nhìn anh, hơi dịu dàng nói: “Tôi sắp bôi thuốc . . . . . . Anh phải nhịn đau nha. . . . . .”

“Tôi không có yếu ớt sợ đau như cô!” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại, không khách khí nhìn cô, tức giận nói.

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ thật cẩn thận cầm bông băng, vươn tay, xoay nhẹ khuôn mặt kiên nghị của anh đối diện mặt mình, nhìn thoáng qua hai mắt anh, cô có chút mất hồn.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn đôi mắt to ôn nhu xinh đẹp của cô, con ngươi khẽ chớp một cái.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng, thở nhẹ một hơi, khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, cầm bông băng nhẹ nhàng bôi lên vị trí sưng đỏ trên trán anh.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày.

Cô lập tức thật căng thẳng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, ở khoảng cách thật gần nhìn cô.

Khả Hinh cũng có chút lo lắng nhìn anh.

Mặt của anh đã bình phục lại.

Cô liền im lặng cầm bông băng nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của anh, có chút đau lòng nói: “Thật là, tôi làm sao đánh chính xác như vậy chứ? Thật quá mức!”

Đây là mình trách phạt mình.

Trên mặt của anh hiện nụ cười.

Đường Khả Hinh lại cầm bông băng, thấm một chút nước thuốc, bôi lên trán của anh, cảm nhận được anh cười, trên mặt mình cũng không nhịn được hiện lên một chút vui vẻ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, lên men, đưa ngón áp út nho nhỏ, xoa nhẹ trên trán của anh, tiếp xúc với da thịt của anh, thân thể của cô nhất thời bắt đầu căng thẳng. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khả Hinh, sát vào mình, mắt to xinh đẹp lấp lánh nhẹ nhàng chớp một cái, tóc ngắn nhẹ che đi vết sẹo màu hồng bên má trái, anh nhìn chăm chú nơi đó, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên chạm vào khuôn mặt của cô, cô như bị điện giật, hơi quay đầu đi, căng thẳng nhìn anh, không muốn anh nhìn thấy vết sẹo của mình. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn má trái của cô.

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, lập tức nhớ tới đoạn tình cảm đáng sợ kia, nhanh chóng cất cái hộp thuốc, nói: “Được rồi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt cổ tay của cô!

Cô có chút căng thẳng nhìn anh.

“Cô chắc chắn chứ?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đột nhiên hỏi!

“A. . . . . .” Tâm trạng Đường Khả Hinh có chút kích động nhìn anh, gật đầu nhẹ.

Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa buông tay ra.

Đường Khả Hinh im lặng đậy hộp thuốc, bỏ hộp thuốc vào cái hòm thuốc, nhẹ nhàng đóng lại, không ngờ mới vừa xoay người, đã nhìn thấy Osica được thả ra không biết từ lúc nào, lập tức nhảy bổ lên trên người của Khả Hinh, cô kinh hãi, ngã ngồi ở trên đất, ôm con chó lông dài màu vàng, né tránh nó ngửi liếm, thật sự không chịu nổi kêu to: “Tại sao nó làm như vậy chứ? Có phải nó còn giận tôi hay không. . . . . .” .

“Không có. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, cười nhỏ nói: “Nó thích cô. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay thử mở đôi móng vuốt của nó, thật gian nan nói: “Nó yêu thích tôi? Không thể nào đâu?”

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ cười nói: “Nó thích cô. . . . . . Mới có thể như vậy. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn con chó lông vàng thật sự xinh đẹp, con mắt nhìn mình chằm chằm, rồi cúi người xuống, cằm tựa vào trên vai của cô, càng không ngừng cọ. . . . . .

Trong lòng của cô đột nhiên thoáng qua chút ấm áp, ôm con vật này, nở nụ cười cảm động nói: “Nó. . . . . . Nó tên là gì?”

“Osica. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn con chó cưng của mình vui vẻ hiếm có, liền cười đáp.

“Osica. . . . . .” Đường Khả Hinh chậm rãi nhớ cái tên này, đột nhiên có chút vui vẻ nắm chân của nó, thật dịu dàng gọi: “Osica. . . . . .”

“Grâu!” Osica chợt nhìn cô rống lên một tiếng.

“A!” Đường Khả Hinh đột nhiên buông chân của nó, ngửa người ra phía sau, lại hoảng sợ hết hồn nhìn về phía nó.

“Nó đang đáp lời cô. . . . . . Đừng sợ. . . . . . Cô nói cho nó biết ý muốn của mình. . . . . . Nó sẽ làm việc cho cô. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi có chút kiêu ngạo nói.

“Có thật không?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười.

“Vậy. . . . . . Osica. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên nhẹ nhàng đưa ngón trỏ ra, chỉ về phía Tưởng Thiên Lỗi, thật dịu dàng nói: “Cắn anh đi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn vung gậy, nghe nói như thế, phốc tiếng bật cười thiếu chút nữa vung gậy sai rồi!

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi tối sầm lại.

Osica lập tức rống lên một tiếng, liền cúi đầu, tựa vào trong ngực Đường Khả Hinh.

“Cô thật là càng lúc càng giống cậu ta rồi !” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hung hăng nói.

“Aiz! Tại sao anh có thể nói như thế?” Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi bật cười nói: “Chuyện này cũng không liên quan tới tôi nha, con bé này, cái nên học không chịu học, không nên học cũng học xong rồi. . . . . . Đầu óc của cô ấy khẳng định bị méo mó!”

“Đầu óc của anh mới bị méo mó ” Đường Khả Hinh tức giận lập tức phản bác anh!

“Tới đây! Anh trai dạy cho cô chơi bóng! Đừng đánh cửa sổ, đánh ly, phải chọn loại đồ chơi này mà đánh!” Trang Hạo Nhiên không nói nữa, ngoắc bảo cô tới đây.

“Anh không phải anh trai của tôi.” Đường Khả Hinh không chịu, nói.

Trang Hạo Nhiên im lặng quay đầu, nhìn về phía cô nói: “Bao nhiêu người muốn tôi làm anh của họ mà không được?”

“Tôi không muốn!” Đường Khả Hinh nhịn cười nói.

“Tới đây!” Trang Hạo Nhiên ra lệnh cho cô!

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, liền nhẹ nhàng đi về phía Trang Hạo Nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh nhẹ nhàng bước đi, sắc mặt bình tĩnh trở nên thâm trầm.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh đi tới trước mặt của mình, liền chuyển qua người của cô, đứng kề sát bên cô, cầm gậy golf thích hợp cho Khả Hinh, cúi người xuống, dạy cô nói: “Tôi nói với cô, lúc nảy cô vung gậy còn thiếu 90 độ. . . . . .”

“Rốt cuộc thiếu 90 độ là thế nào?” Đường Khả Hinh thật sự không hiểu.

“Như vậy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cùng nắm gậy golf với cô, cánh tay vươn thẳng về trước, sau đó vung gậy golf về phía sau, theo bản năng dùng thân thể của đàn ông kéo thân thể mềm mại của Khả Hinh cùng nhau xoay, mới giải thích nói: “90 độ như vậy là đủ rồi. . . . . . Hiểu chưa?”

“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe xong, đột nhiên con ngươi sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nói nhỏ: “Lúc nảy. . . . . . Anh biết rất rõ ràng tôi thiếu 90 độ, sau đó anh cố ý không lên tiếng, có đúng không?”

Trang Hạo Nhiên cúi xuống nhìn cô nhóc này, đột nhiên mỉm cười, nói: “Ít nói nhảm! ! Do cô đánh không chính xác, còn nghi ngờ người ta!”

Đường Khả Hinh vẫn tức giận nói: “Đồ xấu xa! ! Còn muốn làm anh trai tôi”.

“Cô mới là nhóc xấu xa!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười, sau đó nói to “Đánh cầu” ngay lập tức kéo thân thể Khả Hinh, dùng sức vung lên, cầu vèo một tiếng, bay về phía trước đi ra ngoài, ở trên không trung vẽ một đường hình cung, liền rớt xuống gần hàng cờ. . . . . .

Tiếng vỗ tay vang lên.

Đường Khả Hinh cười vui vẻ.

Trang Hạo Nhiên hài lòng nở nụ cười, tay gõ nhẹ xuống đầu Đường Khả Hinh, mới xoay người, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã tức giận đứng lên, vẻ mặt anh đau khổ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh không thể nghỉ ngơi thêm một lát sao? Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .”

“Không thể. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói thẳng.

Trang Hạo Nhiên đành bất đắc dĩ căn dặn Khả Hinh nói: “Đi đi đi! Qua bên kia luyện thêm. Nhớ kỹ, đừng vung gậy sai đấy. . . . . .”

“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức lên tiếng trả lời, bước đi.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh rất khéo léo đi về bên kia, anh yên lòng mỉm cười, xoay người, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã cầm gậy golf của mình, nhìn về phía hàng cờ trắng nơi xa, anh cũng nhìn về phía vị trí kia, lạnh nhạt nói: “Cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu lần này, xem ra anh nhất định phải thắng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, hai tròng mắt đột nhiên chăm chú, vung gậy golf lên, vèo một tiếng, bóng bay về phía hàng cờ.

Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh.

Hai người cùng nhau gậy, đi về phía trước.

Không biết vì sao Đường Khả Hinh cứ có cảm giác có chút không thoải mái, ngẩng đầu lên, đón nhẹ gió mát, nhìn hai người đàn ông một đen một trắng trong mặt sân cỏ phía trước mặt.

“Tại sao cậu biết. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

Trang Hạo Nhiên cùng cất bước đi về phía trước, cười nói: “Anh nói công việc với tôi, chưa bao giờ lấy phương thức giải trí, hôm nay là thế nào?”

“Chúng ta cũng biết tầm quan trọng của cuộc tranh tài này, chuyện này không cần nói cũng biết!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh giọng nói.

Trang Hạo Nhiên cũng mỉm cười thoải mái, hai người cùng đi đến trước quả bóng, nhìn quả bóng cách lỗ đen nhỏ tại hàng cờ trắng không xa.

Tưởng Thiên Lỗi cầm gậy golf, đứng ở trước bóng, lại nói: “Mặc kệ trước kia chúng ta trải qua bao nhiêu cuộc chiến, nhưng hôm nay tôi phải nói cho cậu biết, tôi đã từng thiếu Khả Hinh một đoạn đường, cho nên, cho dù cô ấy thua, chỉ cần cậu bằng lòng với tôi, để cho cô ấy trở về Khách sạn Á Châu của tôi thì cổ phần rượu đỏ ngang bằng giữa chúng ta, tôi sẽ cho cô ấy!”

Trang Hạo Nhiên quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, có chút không tin nói: “Ý của anh là. . . . . . để cho Đường Khả Hinh nắm cổ phần rượu đỏ của chúng ta?”

“Đúng vậy!”

“Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật khó được gọi anh như vậy.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Trước tiên anh phải hiểu cho rõ ràng bản thân anh rốt cuộc muốn cô ấy vì mục đích gì, rồi hãy nói. . . . . .”

“Cậu không hiểu rõ tôi, nhưng tôi lại hiểu rõ cậu!” Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Có đôi khi hai chúng ta suy nghĩ giống nhau, có lẽ cô ấy ở trong tay cậu phát triển tốt nhất, nhưng cậu nên hiểu rõ, nơi mà cô ấy muốn cống hiến là ở quê hương tôi đang ở, chỉ có tôi mới có thể làm cho cô ấy bay cao . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, im lặng không lên tiếng.

“Trả cô ấy lại cho tôi, tôi không để cho cô ấy phải thua hết!” Tưởng Thiên Lỗi khẳng định nói!

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Anh chắc chắn cô ấy sẽ thất bại?”

“Cô ấy không thể thắng!” Tưởng Thiên Lỗi lại kiên quyết nói: “Cho cô ấy một con đường rộng lớn hơn! Trả cô lại cho tôi.”

...