...
TIN TỨC HOT
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Toàn cảnh hiện trường vỡ đê sông Lô tại Tuyên Quang
Chưa bao giờ buồn đau đến thế
👇👇👇
Gia đình 4 người của cô giáo mầm non không qua khỏi vì sạt đất: Ảnh cưới vương vãi ở hiện trường, 2 đứa con còn quá nhỏ 👇
"Chờ một chút, sắp xếp lại mọi việc cho tôi xem!" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ngồi trên sô pha phía đối diện, bình tĩnh nhìn anh.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lập tức trở nên nặng nề nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: "Hôm nay Tiêu Hào Oánh hẹn tôi nói chuyện, tôi còn đang thắc mắc, cô ấy sao lại tới tìm tôi."
"Cô ấy thích anh." Lãnh Mặc Hàn vào lúc này lại vẫn nói đùa.
Trang Hạo Nhiên nhìn hắn một cái.
"Tiếp tục."Lãnh Mặc Hàn không muốn nhiều lời.
Trang Hạo Nhiên nặng nề tựa vào sô pha, thật sự nghi ngờ nói: "Cô ấy lại có thể trong khoảng thời gian ngắn, đem bí mật của Hoàn Á chúng ta đã phủ kín bụi trần từ mười năm trước, lập tức vén lên."
"Bí mật gì?"Lãnh Mặc Hàn nhíu mày hỏi.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn nói: "Rượu!"
Lãnh Mặc Hàn hơi biến sắc, nhưng vẫn không thể tin nổi, nói: "Rượu sao?"
"Đúng!"Trang Hạo Nhiên lại dùng giọng điệu nặng trĩu nói: "Chai rượu này chính là bằng chứng liên quan đến sự tồn vong sinh tử của Hoàn Cầu chúng ta, tôi thực sự không thể nào nghĩ ra được, tại sao Tưởng lão gia lại quyết định như vậy, đem những thứ quan trọng, giấu ở trong rượu."
"Rất đơn giản!" Lãnh Mặc Hàn nói: "Có lẽ, theo thời gian, dịch rượu bên trong sẽ là chứng minh chính xác nhất cho sự mềm hóa và mờ nhạt của nó, hoặc có lẽ lại càng hiện lên rõ ràng hơn. Đây là hai khả năng lớn nhất có thể, nhưng đều có chung một điểm, chính là đòi hỏi một khoảng thời gian giới hạn! Mà quãng thời gian này, vô cùng quan trọng."
Trang Hạo Nhiên nặng nề gật đầu, lại tiếp tục nói: "Lúc ấy, tôi chỉ nghe Tiêu Hào Oánh nói đến chuyện này, trong đầu đột nhiên hiện lên chuyện nhiều năm trước, tôi mất trí nhớ nên không nhớ được một sự việc! !"
Lãnh Mặc Hàn lập tức chuyên tâm nghe.
Trang Hạo Nhiên sắc mặt nặng nề nhìn hắn, nói: "Vốn dĩ... Chai rượu kia... Là nằm trong tay tôi! ! !"
"Cái gì?" Lãnh Mặc Hàn lúc này, hơi chút kinh ngạc nhìn anh: "Nằm trong tay anh?"
Trang Hạo Nhiên lại cố gắng lục soát trí nhớ, lại vẫn lại là có chút khó khăn nói: "Tôi quên, tôi từ trong nhà ai, mà lấy được bình rượu này, tôi chỉ nhớ rõ là tay tôi cầm nó, lúc đi vào một con hẻm nhỏ, vì bị đuổi giết, cơ thể trúng đạn bị thương, tôi nhìn thấy phía trước có một cô gái trẻ, tôi lập tức kéo cô ấy dừng lại, bởi vì tôi biết, lúc ấy tôi thực sự sẽ không thoát được, trên người máu vẫn không ngừng chảy ra, tôi liền đánh cược một lần, đem chai rượu giao cho cô ấy!"
"Tại sao anh lại đem một thứ quý giá như vậy, giao cho một cô gái xa lạ chứ?” Lãnh Mặc Hàn lại nghi ngờ hỏi, bởi vì chuyện này không giống với cách làm của Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên quay đầu, lại nặng nề thở hổn hển, nói: "Lúc ấy, tôi có nghe cô ấy đọc tên các loại rượu, tôi từ lời nói đó, có thể cảm nhận được cô ấy đối với rượu có một chút tình cảm, tôi liền đánh cược một phen, muốn cô ấy đem chai rượu tới cho Tưởng lão ở khách sạn Á Châu! Nhất định phải tự mình đưa tận tay ông! ! Tôi nặng nề mà cầu xin cô ấy, lại còn hôn cô ấy! ! Lập nên một lời thề bằng máu!"
Lãnh Mặc Hàn lập tức cúi xuống, nghĩ về chuyện này.
"Tôi còn nhớ, lúc tôi đưa chai rượu cho cô ấy, không bao lâu sau đi ra ngoài, tôi liền trúng đạn bị thương, lúc tôi dùng hết chút ý thức cuối cùng của mình, ngã vào trong vũng máu, làm cho bọn chúng tưởng rằng tôi đã chết, quả nhiên chính vào lúc đó, tôi bị bọn chúng ném xuống biển... May nhờ có Bác Dịch cứu tôi lên! !" Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
"Đợi một chút, anh hình như bỏ qua một chi tiết. " Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng phân tích cho anh biết: "Thời điểm đó, trong tay anh không có chai rượu, bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện đầu tiên, là giết người diệt khẩu, chuyện thứ hai, chính là sẽ tìm cô gái trẻ kia! ! Chuyện thứ ba, bọn chúng không biết anh là Trang Hạo Nhiên! Nếu biết, đối thủ hiện tại hẳn sẽ không bình tĩnh mà lẩn trốn trong bóng đêm như vậy!"
Trang Hạo Nhiên gật đầu, cũng nghi ngờ nói: "Tiêu Hào Oánh có thể điều tra ra được chuyện xảy ra tại ngõ hẻm kia từ nhiều năm trước, muốn điều tra một cô gái nhỏ, hẳn là không quá khó?".
Lãnh Mặc Hàn lại nhìn anh, nói: "Bởi vì những người đuổi giết cô gái kia, vì hành động thất bại của mình, nên bị giết người diệt khẩu rồi."
"Cậu chắc chắn như vậy sao?"Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn về phía hắn, hỏi.
"Nếu không phải, dựa vào sự nhạy cảm nghề nghiệp cùng mối quan hệ rộng rãi của Tiêu Hào Oánh, sao có thể không tra ra được? Chỉ có một nguyên nhân, chính là những người đó đã chết! ! Vì vậy người bí mật này, càng nhiều người biết đến, sẽ lại càng thêm một phần nguy hiểm!" Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói.
"Nhưng mà giết những người đó, không phải sẽ càng tìm không ra cô gái trẻ đó sao ?" Trang Hạo Nhiên lại nghi ngờ chuyện này.
Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ, làm ra vẻ suy luận nói: "Nếu như vậy, chỉ có hai khả năng. "
"Là gì?"
"Một là cô gái trẻ này có thể lẩn trốn mà không để lại dấu vết và hành tung, bọn chúng thật sự tìm không thấy... Còn nguyên nhân thứ hai..." Lãnh Mặc Hàn trầm mặc.
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu, nhìn hắn.
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên: "Nguyên nhân thứ hai có khả năng lớn nhất, chính là lúc ấy cô gái này đã gặp người của Hoàn Cầu chúng ta! Mà người này, thân phận nhất định không đơn giản!"
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng ngời.
"Nếu quả thật là như vậy... Hiện tại Hoàn Cầu chúng ta..."Trang Hạo Nhiên chậm rãi nói những lời này.
Lãnh Mặc Hàn lại tiếp tục phân tích: "Nếu là người của tập đoàn Á Châu, hiện tại tổng giám đốc Tưởng lẽ ra đã có hành động, không cần phải tranh chấp như vậy. Nếu là người bên phía chúng ta, chuyện lại càng dễ xử lý. Nhưng lại không có chút
tung tích nào. Đoán chừng điều này là vô ích, chuyện quan trọng nhất hiện tại chúng ta nên làm, chính là tìm được cô gái kia, hỏi chỗ cất giấu rượu.”
Trang Hạo Nhiên nghe những lời này, cũng gật đầu.
Lãnh Mặc Hàn lại nhíu mày nhìn Trang Hạo Nhiên,: "Anh, cho đến cùng vẫn phải lưu lại một vài ấn tượng chứ? Ở chỗ nào cùng cô ấy gặp nhau? Ở chỗ nào hôn cô ấy? Ở chỗ nào giao chai rượu, nhớ rõ chứ?"
"Không nhớ rõ !" Trang Hạo Nhiên buồn bực nói: "Vừa rồi tôi liều mạng nghĩ lại, có thể nhớ nhiều như vậy, cũng đã tốt lắm rồi. Tôi còn đang thầm nghĩ trong lòng cô gái kia, cùng với cô gái trong kí ức của tôi, đến cùng là ai? Thì ra là người tôi đã giao chai rượu..."
Lãnh Mặc Hàn lúc này, cũng không nhịn được trêu chọc anh một phen, mỉm cười nói: "Trong lòng anh có nhiều cô gái thật đấy, lúc thì em gái nhỏ, còn có cô gái trong bóng đêm kia, lại còn cả Khả Hinh..."
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nếu ba người này mà là một người thì thật tốt!" Lãnh Mặc Hàn thở hổn hển một hơi, đột nhiên đứng lên,: "Tôi quay về sắp xếp chuyện này rõ ràng một chút, rồi mới cử người điều tra chuyện ba năm trước đây của anh lần nữa... Làm một cuộc mô phỏng... Gần đây tôi cũng đang bận rộn chuyện đụng xe của tổng giám đốc Tưởng, và chuyện ở công ty, đã mệt muốn ngất đi rồi. Bây giờ còn muốn tôi bận rộn chuyện nữ thần trong lòng anh! Có lẽ kiếp trước tôi thực sự thiếu nợ anh rồi!"
"Mặc Hàn!" Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn cười gọi hắn.
"Đến cùng, vẫn chỉ có bản lĩnh của tổng giám đốc Trang, mới có thể hiểu được cấp dưới của mình!" Lãnh Mặc Hàn nói xong, vừa muốn xoay người đi ra ngoài, lại dừng bên cạnh cửa, xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: "Anh và tiểu Đường xảy ra chuyện gì vậy? Cãi nhau sao ?"
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Lãnh Mặc Hàn, mỉm cười nói: "Chuyện của chúng tôi, cậu không cần quan tâm đâu. Đều đã qua rồi.”
Lãnh Mặc Hàn im lặng nhìn anh thật lâu.
"Thật đấy!"Trang Hạo Nhiên nhìn hắn, cười rộ lên.
Lãnh Mặc Hàn nghe xong, không lên tiếng, mà xoay người mở cửa đi ra ngoài, lại dừng lại, nhìn Trang Hạo Nhiên: "Vừa rồi anh nấu cháo tổ yến, ngửi thấy mùi rất thơm, còn chút nào không?"
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu, cười: "Thực xin lỗi, đã không còn nữa rồi."
Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu: "Được rồi... Anh thong thả ăn..."
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, nhìn hắn đi ra ngoài, cửa nhẹ nhàng đóng lại, nhớ tới đường Khả Hinh, đôi mắt khẽ lưu chuyển, lại vẫn nặng nề thở dài một hơi, ấn nút điện thoại, hỏi Tô Lạc Hoành: "Cử người theo dõi cô ấy chưa?"
"Theo dõi rồi !" Tô Lạc Hoành vừa nhanh nhẹn dùng ngón tay gõ chữ trên bàn phím máy tính, vừa mở ra phần mềm trên máy tính do chính mình sáng tạo nên, theo dõi mục tiêu!
"Chuyện lần trước làm rất tốt!" Trang Hạo Nhiên cũng có chút hiểu ra.
"Khỏi phải nói! Vào bệnh viện một chuyến, đồ ăn chỉ có một đĩa! Tôi còn không đem sự nghiệp xương cốt của tôi ra mà đùa giỡn như vậy đâu!" Tô Lạc Hoành nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên đặt điện thoại xuống, nặng nề thở hổn hển một hơi, ngón tay nhẹ vuốt cằm, lại cố gắng nhớ lại chuyện nhiều năm trước, sâu xa nói: "Đến cùng cô đang ở nơi nào? Nếu cô thật sự đúng như lời hứa bảo về thật tốt chai rượu kia, tôi nên cảm ơn cô thế nào đây... Cô là đại ân nhân của Trang Hạo Nhiên tôi và của cả Hoàn Cầu... Nếu để cho tôi gặp lại cô, tôi nhất định sẽ báo đáp cô thật tốt..."
"Trời ơi!" Đường Khả Hinh vừa kiên trì đi ra bên ngoài bệnh viện, lại đột nhiên bước đến một bụi hoa, tay đã nặng nề giữ chặt sau gáy, bỗng xuất hiện một trận tê liệt và đau đớn!
"Sao vậy?"Nhã Tuệ lập tức đỡ Đường Khả Hinh, nói: "Chỗ nào trên người cô không thoải mái sao? Có phải lại đau đầu rồi hay không?"
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cảm giác được tiếng vù vù vang bên tai, trong cơ thể cô đột nhiên dâng lên từng đợt linh cảm không tốt, nhớ tới những câu nói trong quá khứ, một trận mồ hôi lạnh lại ứa ra, trong nháy mắt giơ lên ngón tay cái lên, nhìn mặt
trên của vết thương, cô đột nhiên sửng sốt, vết bầm tím trên ngón tay cái không còn thấy nữa, cô lại khó hiểu hả một tiếng, nói: "Vết thương kia đâu rồi?”
"Sao vậy? Tay cô bị thương sao?"Nhã Tuệ cầm chặt tay cô, lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn ngón tay cái, nghĩ nghĩ, liền lắc đầu, nói: "Không có việc gì, có thể là do tôi quá nhạy cảm thôi..."
"Đến cùng là đã xảy ra việc gì? Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt..."Nhã Tuệ nhìn về phía Đường Khả Hinh trong lòng khẩn trương nói.
"Không có việc gì."Đường Khả Hinh bỗng nghĩ đến thời gian cuộc thi nếm rượu đã cận kề, nhanh chóng cất bước đi về phía trước, lại không biết, trong nháy mắt bàn tay vung lên lại hạ xuống, vết bầm tím kia, đã vọt vào bên trong mu bàn tay, khuỷu tay... Đang hiện lên càng lúc càng rõ ràng...
...