...
TIN TỨC HOT
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Ca sĩ Hoà Minzy quyên góp số tiền cao kỷ lục giúp bà con miền Bắc chống lũ lụt
Toàn cảnh hiện trường vỡ đê sông Lô tại Tuyên Quang
Chưa bao giờ buồn đau đến thế
👇👇👇
Gia đình 4 người của cô giáo mầm non không qua khỏi vì sạt đất: Ảnh cưới vương vãi ở hiện trường, 2 đứa con còn quá nhỏ 👇
Lúc Đường Khả Hinh đi về hướng tập đoàn Á Châu liền nhận được điện thoại của Bác Dịch, bảo cô phải đến phòng làm việc của anh một chút. Bởi vì Bác Dịch là một trong những vị giám khảo chính thức trong trận thi đấu rượu đỏ lần này, cho nên tổng bộ Hoàn Cầu đã cấp cho anh một phòng làm việc riêng.
"Đang đói bụng! Lúc này còn tới phòng làm việc của anh, đoán rằng nếu trò chuyện sẽ phải đến buổi chiều!" Đường Khả Hinh bước đi trên bãi cỏ xanh biếc, một tay xoa bụng, vẻ mặt bộc lộ sự lúng túng.
Tưởng Thiên Lỗi dẫn những cán bộ cấp cao vừa đi đánh gôn về, đang bàn luận chuyện khai phá những khu đất mới, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh bước đi giữa bãi cỏ từ xa tới. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc thả tự nhiên, tai trái dắt một đóa hồng, xinh đẹp động lòng người, ưu nhã đi tới. Anh hơi giật mình nhìn về phía dáng vẻ của cô, lo lắng kêu nhỏ: "Khả Hinh?"
Đường Khả Hinh đón những cơn gió ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang dẫn những vị cán bộ cấp cao đứng giữa thảm cỏ, cô lập tức nâng làn váy dài, đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, tôn kính mỉm cười gật đầu, kêu nhỏ: "Tổng giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thiên Lỗi lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh, cứ như vậy ngọt ngào động lòng người đứng trước mặt mình, hai tròng mắt anh lóe ra, mới mỉm cười hỏi: "Tại sao lại trang điểm như thế này rồi đi tới khách sạn Á Châu? Có chuyện gì không?"
"Ách..." Sắc mặt Đường Khả Hinh hơi hồng, nghĩ ngợi nói: "Bởi vì em có chút việc... Cho nên mới..."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một lúc lâu, cảm giác vừa rồi cô đi tới, mang dáng vẻ tức giận, anh liền quan tâm hỏi: "Có chuyện gì thì cứ việc nói với anh."
"Thật sự không có chuyện gì..." Đường Khả Hinh nghe lời này, chân thành cười.
Đông Anh đứng phía sau Tưởng Thiên Lỗi, nhìn thấy Đường Khả Hinh, trong lòng cô lập tức dâng lên một cảm giác chua xót, không có ai biết rõ hơn cô, người đàn ông này, vì muốn mang lại một không gian yên tĩnh cho cô ấy mà kiềm chế chính mình, mỗi lần gặp mặt đều yên lặng kiềm chế.
Hai trong mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe ra, liền gật đầu, nói: "Được rồi, muốn đi làm việc gì thì mau đi đi. Cố lên."
"Vâng! Cảm ơn tổng giám đốc ..." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu xong, liền muốn nâng làn váy dài đi về phía trước, lại ngẩng đầu, dường như nghĩ tới điều gì , kích động xoay người, nhìn về phía bóng lưng của Tưởng Thiên Lỗi, mặt của cô lập tức lộ ra nụ cười tươi gọi: "Tổng giám đốc Tưởng ?"
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại đứng trên cỏ, xoay người, nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đường Khả Hinh nhưng chớp mắt, nhớ đến lời nói của Nhã Tuệ, khẽ cắn môi dưới, có chút ngượng ngùng đi lên phía trước, lúng túng cười nói: "Em... Em... Em có một số việc muốn tổng giám đốc Tưởng giúp đỡ một chút. Nhưng lại có cảm giác mình thật không biết xấu hổ..."
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, có mấy phần vui vẻ, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi: " Có chuyện gì vậy?"
Trong nháy mắt Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dáng vẻ lấy lòng tươi cười nói; "Em... Em... Em hôm nay ở phòng ăn Hải Dương, mời rất nhiều bạn nhỏ ở viện phúc lợi ăn cơm... Ách... Ách... Em... Em nghe nói... Nếu như tìm... Tìm tổng giám đốc ký tên, có thể được giảm giá ..."
Các lãnh đạo cấp cao đứng phía sau Tưởng Thiên Lỗi, nhịn không được cười.
Đông Anh nghe xong cũng khẽ gật đầu, cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười .
Đường Khả Hinh nâng mí mắt, liếc về phía Tưởng Thiên Lỗi thăm dò ý tứ, lại không xấu hổ cười nói: "Tổng giám đốc ... Anh... Anh xem em vì Hoàn Cầu đã lao tâm khổ tứ, có thể giúp em ký một chữ được không, được giảm giá đó?"
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này lại nhịn không được cười, thở ra, tay hơi nâng lên.
Các lãnh đạo cấp cao nhìn nhau hội ý, sau đó cúi đầu chào anh rồi lặng lẽ rời khỏi.
"Anh mời bao nhiêu người ăn cơm đâu cần phải tìm người cầu cứu... Theo như tính tình của Hạo Nhiên, hẳn là phát lương cho em cũng không ít ..." Tưởng Thiên Lỗi nói.
"Anh chính là quỷ hẹp hòi! ! !" Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, tức giận nói xong, nhìn vẻ mặt sửng sốt kia của Tưởng Thiên Lỗi, cô lập tức cười ha ha, có chút khẩn trương cười rộ lên nói: "Không phải... Ý của em là... Em...Lương của em cũng không thấp, nhưng là hôm nay em mời mười mấy bạn nhỏ ăn cơm ở phòng ăn Hải Dương… Thật sự là..."
"Mười mấy bạn nhỏ. Từ lúc nào mà cô lại có tới mười mấy bạn nhỏ vậy?" Đông Anh có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Mặt Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vã ấp úng cúi đầu, nói: "Đó là các bạn nhỏ từ viện phúc lợi, bởi vì vừa vặn có một buổi tiệc tối nay, mấy bạn nhỏ này đang tụ tập ở tập đoàn Hoàn Cầu chúng em chuẩn bị biễu diễn, em liền…"
Tưởng Thiên Lỗi hiểu ra vấn đề, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Anh nghĩ em trúng ba trăm ngàn, cho nên ăn nhiều hay ăn ít chắc không sao đâu..."
Một mũi tên đâm trúng nỗi lòng của cô.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng, bị người ta vạch trần sự tình, vô cùng xấu hổ...
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một lúc lâu, mới khẽ nhếch môi ôn nhu cười nói: "Em muốn anh giúp cũng được. Nhưng anh có một điều kiện."
Khả Hinh vẫn đang sờ bụng
"Cái gì?" Đường Khả Hinh lập tức hưng phấn ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nâng cổ tay lên nhìn giờ, đã là giữa buổi trưa, liền nói: "Cùng nhau ăn một bữa cơm."
"A?" Đường Khả Hinh kinh ngạc đáp.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Cùng nhau ăn bữa cơm. Ngay tại phòng ăn Hải Dương, cùng với bọn nhỏ..."
"... ..." Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh, nghe Nhã Tuệ nói rằng mình và tổng giám đốc Tưởng đã từng có một thời gian yêu nhau, lại không biết nguyên nhân chia tay, bây giờ đưa ra yêu cầu như thế cô không biết có nên đáp ứng hay không.
"Nếu như em bằng lòng ăn trưa cùng anh. Vậy bữa cơm hôm nay của mấy bạn nhỏ ở phòng ăn hoàn toàn miễn phí." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.
"Thật sao?" Ánh mắt Đường Khả Hinh sáng ngời.
"Phải..." Tưởng Thiên Lỗi gật đầu, lên tiếng trả lời.
"Được! !" Đường Khả Hinh không nghĩ ngợi gì liền đáp ứng .
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngẩng mặt cười rộ lên, nhìn cô gái mà mình yêu thương sâu sắc, hơi nghiêng người, giơ tay nói: "Đi thôi..."
Đường Khả Hinh lập tức nâng làn váy dài lên, tươi cười ngọt ngào đi về phía trước.
Hai người giống như một đôi tình nhân, ăn ý cùng nhau đi về phía trước.
Đông Anh đứng phía sau, kích động nhìn về phía bong dáng nghiêm nghị của Tưởng Thiên Lỗi, tăng thêm mấy phần vui sướng, đã lâu rồi anh ấy không có cười nhiều như vậy.
***
Phòng ăn Hải Dương
Đôi vợ chồng người Nhật Bản mỉm cười đi vào phòng ăn Hải Dương, lập tức nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ, đang ngồi trong phòng ăn, nói chuyện chí chóe, cãi nhau, rất vui mừng và náo nhiệt, bọn họ hơi giật mình.
Lúc này Kỳ Gia Minh nhanh chóng đi tới, nhìn đôi vợ chồng người Nhật Bản cười nói: "Rất xin lỗi hai vị, hôm nay phòng ăn của chúng tôi hơi nhiều các bạn nhỏ, mong hai người đừng để ý, hay là hai người lên đại sảnh VIP trên tầng hai?”
Người phụ nữ Nhật Bản , mỉm cười dùng tiếng Trung lưu loát của mình nhìn về dáng vẻ ngọt ngào, đáng yêu của mấy bạn nhỏ nói: "Không cần đâu, chúng tôi ngồi ở đây cũng được, nhìn bọn nhỏ vui vẻ, chúng tôi cũng thấy vui vẻ theo."
"Mời qua bên kia!" Kỳ Gia Minh lập tức cười, hơi nghiêng người mời bọn họ ngồi vào bàn.
Hai vợ chồng người Nhật Bản mỉm cười đi về phía trước, đi qua mỗi bạn nhỏ đáng yêu động lòng người, hai tròng mắt lóe ra, họ không phải là người bình thường. Họ đã chuẩn bị kĩ càng Flo Leon 113, giấu trong đồng hồ đeo tay, chỉ cần đè xuống mặt sau đồng hồ đeo tay là có thể phóng khí này ra, bản thân nó mang một hương vị ngọt dịu, sau khi xử lý hóa học, gặp lửa là có thể trở thành khí độc.
"Oa! ! Hai con rùa lớn! ! Còn có một con rùa nhỏ!" Có một cô bé nhỏ, mặc váy màu trắng, mái tóc thật dài, tên là Tình Tình. Lần này biểu diễn từ thiện diễn nhân vật thiên nga nhỏ màu trắng, chỉ thấy cô bé mở to mắt, nâng đôi tay non nớt chống lên bức tường bằng thủy tinh, nhìn hai con rùa lớn dẫn rùa con nhẹ nhàng đi về phía trước. Cô bé không khỏi nghĩ đến, nếu như mình có ba mẹ, cũng có thể giống như các bạn nhỏ khác, ba mẹ có thể ngồi dưới sân khấu xem chính mình diễn xuất.
"Không cần nghĩ đến ba mẹ!" Một cô bé đáng yêu khác, có mái tóc ngắn, đẹp giống như một búp bê sứ, cũng ngồi trên ghế, nhìn hai con rùa lớn và một rùa con kia, nói: "Chị Lý nói, ba mẹ của chúng ta đã đi đến một nơi rất xa, sẽ không trở về."
Tình Tình nghe vật lập tức khổ sở cúi đầu mếu máo, đôi mắt xinh đẹp mở to, lập tức nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào hỏi: "Thế nhưng vì sao bọn họ không mang chúng ta đi theo? Em xem trên ti vi, nhìn các cô bé khác có thể cùng ngủ với ba mẹ... Nhưng chúng ta đều ngủ một mình, một chiếc giường nhỏ.. Bọn họ không muốn chúng ta sao?"
Cô Trần nghe lời này, bất đắc dĩ đi tới, nhìn hai tiểu bảo bối này bình thường muốn có cha mẹ nhất, cười khổ nói: "Ô kìa, bảo bối của cô, không cần nghĩ về ba mẹ nữa. Cô Trần và viện trưởng cũng rất thương các con mà, có đúng hay không?"
Hai cô bé nhỏ đáng yêu nghe lời nói của cô, cảm thấy tốt hơn một chút.
"Không cần nghĩ đến ba mẹ nữa !" Có một cô bé hơi mập một chút, cầm chiếc thìa nhỏ trong tay đang ăn salad hoa quả, khiến cho miệng phồng lên. Cô bé ngẩng đầu, khuôn mặt tròn tròn, cái miệng nhỏ mấp máy nói: "Có ba mẹ cũng không tốt. Bọn họ hay đánh chúng ta, cũng sẽ mắng chửi chúng ta, còn không chuẩn ăn đồ ăn vặt, không cho phép xem phim hoạt hình! Ba mẹ thấy trên ti vi, động một tý là lại cầm móc áo!"
Cô Trần lập tức nhịn cười, nhìn về phía cô bé nhỏ này, lấy tay ôm đầu mình nói: "Ai da! Chỉ biết ăn, biết chơi, còn biết xem phim hoạt hình nữa! !"
"Viện trưởng nói, đây là mục đích sống của tiểu cô nương con! !" Cô bé lập tức ngẩng đầu, giả vờ như viện trưởng, ngẩng mặt nói.
Trong phòng ăn lập tức vang lên những tiếng cười vui vẻ của các vị khách và quản lý nhà hàng.
Như Mạt cùng mấy vị sư phụ cùng nhau cười rộ lên, trong lỗ tai có đeo một tai nghe Bluetooth nhỏ xíu, từ trong đó truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Khí độc đã chuẩn bị xong, chỉ cần có lửa, độc tố này…có thể đưa chúng nó lên thiên đường... Cô nghe xong, khuôn mặt hơi bộc lộ ý cười, ngẩng đầu nhìn hai cô bé nhỏ trước mặt, mặc những chiếc váy xinh đẹp, mỗi người đều non nớt đáng yêu giống như thiên sứ nhỏ, liền nhớ tới chính mình hồi còn bé, chỉ vì một miếng bánh ngọt, đều phải trộm rồi giấu dưới gầm giường để ăn, rất sợ những đứa nhỏ khác phát hiện, sẽ cướp mất bánh ngọt của cô. Mặt của cô lộ ra sự yên lặng... Cô cảm thấy, trên thế giới này, tất cả những đứa trẻ trong viện phúc lợi, trừ mình ra đều đáng chết.
"Các bạn nhỏ! !" Tính tình Kỳ Gia Minh luôn nhiệt tình hiếu khách, chỉ thấy anh lập tức đứng giữa phòng ăn, hai tay chụp lại một tấm hình, nhìn các bạn nhỏ đáng yêu thuần khiết, cười rộ lên nói: "Hôm nay ở phòng ăn Hải Dương, vui chơi có thích không?"
"Chơi rất vui" Các bạn nhỏ lập tức kêu to!
"Nàng tiên cá có xinh đẹp hay không?"
"Đẹp! !"
"Ha ha ha..." Kỳ Gia Minh cười rộ lên, nhìn về phía các bạn nhỏ nói: "Vậy bây giờ, chú mang vào một món mà các cháu thích ăn nhất, kem có được không?"
"Được" Các tiểu bảo bối đứng dậy,vỗ tay vui mừng nói.
"Được rồi! ! Các cháu ngồi xuống, chú lập tức dặn dò các chị xinh đẹp, mang kem lên cho các bạn nhỏ đáng yêu ở đây." Kỳ Gia Minh nói xong liền giơ tay lên.
Toàn bộ phòng ăn chợt im lặng, tất cả bạn nhỏ nhao nhao ngồi tại chỗ, yên lặng mong chờ.
Nàng tiên cá trên bức tường, đang bơi lội trong nước, cứ như vậy vô cùng huyền diệu.
Lập tức, một loạt ánh sáng sáng lên.
Hơn mười chị gái xinh đẹp mặc bộ quần áo nàng tiên cá, đầu đội mái tóc giả vàng óng, kéo lê đôi giày trượt băng, tay bê từng đĩa bánh ngọt bước đến, nhanh nhẹn đặt trước mặt mỗi bạn nhỏ.
"Oa! !" Các tiểu cô nương đáng yêu mở to mắt, nhìn về phía đĩa bánh ngọt vô cùng vui vẻ, vỗ tay cười rộ lên.
Hai vợ chồng người Nhật Bản mỉm cười ngồi chỗ của mình, nhìn mỗi bạn nhỏ ngây thơ thuần khiết, hai tròng mắt sáng lên, lóe ra vài tia sát khí, người đàn ông đã động thủ, với tới bên trong mặt đồng hồ, muốn nhấn xuống.
"Tổng giám đốc Tưởng tới!"
Có người hô lên!
Hai vợ chồng người Nhật Bản lập tức dừng lại động tác.
Như Mạt cũng hơi ngửa đầu, nhìn về phía của ra vào, lập tức sửng sốt.
Hai người Tiểu Vi và Tiểu Hà đi trong bóng tối, vào phòng ăn Hải Dương, như thiên sứ màu đen nhìn toàn cảnh xung quanh phòng ăn, đôi mắt bộc lộ phòng bị cùng cảnh giác cao độ.
...