...
Võ Bá Hoàng Phủ Phi đã hoàn toàn phẫn nộ, đồng thời tràn ngập chiến ý, nhất quyết muốn phân cao thấp cùng Phương Hàn.
Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi cũng nổi trận lôi đình.
Tuy nhiên hắn cũng biết là trên người Phương Hàn này có thứ gì đó có thể duy trì vô hạn sức chiến đấu của hắn. Bởi vì hắn gần như là chính mắt nhìn thấy Phương Hàn vượt qua thiên kiếp.
Ở thiên kiếp từng đợt từng đợt buông xuống, trước sau Phương Hàn vẫn luôn có thể bảo trì sức chiến đấu ở trạng thái toàn thịnh.
Một cỗ thần niệm truyền tới trong đầu Võ Bá Hoàng Phủ Phi:
- Hoàng Phủ huynh! Chúng ta ngàn vạn lần không được sơ suất, người này là một quái thai, ta thực hoài nghi trên người hắn rất có thể có được dược khí của tiên đan thánh phẩm, cho nên hắn có thể bùng nổ sức chiến đấu hơn mười lần mà không hạn chế.
- Cái gì? Dược khí của tiên đan thánh phẩm?
Hoàng Phủ Phi khiếp sợ tận đáy lòng, nếu Phương Hàn thật sự có thể có được dược khí của tiên đan thánh phẩm, như vậy sức chiến đấu bùng nổ vô cùng vô tận cũng không phải là việc khó. Nói cách khác, cũng có thể xé nát thân thể mình.
Tuy rằng hắn được xưng là Võ Bá, thân thể vô cùng cứng rắn mạnh mẽ, không chút thua kém so với một số đệ tử chấp pháp của Thần Ngục Thiên Đình, cũng có thể liên tục bùng nổ chiến lực lên gấp mấy trăm lần, nhưng chung quy không phải không có hạn chế. Sau khi chiến lực bùng nổ gấp mấy trăm lần, thân thể sẽ mệt nhọc cực độ, thậm chí có xu hướng giải thể, nguyên khí đại thương, đâu có thể giống như Phương Hàn, mỗi một chiêu một thức, đều là bùng nổ sức chiến đấu mười lăm lần mà thân thể không tổn thương chút nào?
- Nếu đã như vậy, thì cũng đừng trách ta! Thiên Yêu Tụ Thần, nguyên linh hiện ra, yêu ma đi ra cho ta!
Hoàng Phủ Phi lại đánh ra một đạo thủ ấn, đột nhiên ở sau đầu hắn xuất hiện một cái thông đạo thời không, cùng lúc đó mười mấy con yêu ma vừa mới bị hắn hàng phục ở trên Bỉ Ngạn Chu từ bên trong thông đạo thời không hiện ra trên đỉnh đầu của hắn, ngay sau đó liền tụ tập thành một Võ Thần Linh.
Mười mấy con yêu ma này tạo thành Võ Đạo Thần, khí tức không ngờ có thể sánh ngang với Bán Thánh.
"Không ngờ mười mấy con yêu ma lại bị ngưng luyện thành cái dạng này." Phương Hàn thầm nghĩ trong lòng, dĩ nhiên hắn biết những con yêu ma này.
Bị Võ Bá Hoàng Phủ Phi thu dụng, sau đó truyền thụ Hợp Kế Thuật liên hợp lại càng thêm lợi hại, khí tức hoàn mỹ, hoàn toàn không có nửa điểm yêu khí. Hiện tại chúng nó tạo thành vị Võ Đạo Thần này, là một người khổng lồ cao tới ba trượng, mặc một bộ áo giáp toàn thân, nguyên khí kịch liệt vờn quanh, hai bắp tay vạm vỡ, hai chân dài phủ đầy lông đen, nhất cử nhất động đều tràn ngập sức lực không gì sánh kịp.
"Võ Đạo Thần sao?" Phương Hàn vừa vận chuyển Động Thiên Nhãn quan sát, liền thấy được rất nhiều phù lục do ý chí võ đạo ngưng tụ thành, xuyên qua xuyên lại trên thân thể người khổng lồ, những con yêu ma biến hóa kia, thân thể đều biến thành phù văn Võ đạo, còn cường đại hơn rất nhiều so với thời điểm mình hủy diệt thành trì của Yêu tộc thái cổ.
Từ điều này có thể thấy được chỗ lợi hại của Võ Bá Hoàng Phủ Phi.
Trong khoảnh khắc, "Võ Đạo Thần" mà hơn mười con yêu ma Võ Bá Hoàng Phủ Phi tế ra tạo thành đã có lực lượng tương đương với một Bán Thánh. Về phần Tiểu Thạch Hoàng, trên đỉnh đầu hắn cũng có một "Cứu Thục Thần", lực lượng cũng tương đương với một Bán Thánh.
Hơn nữa bản thân hai người cũng là Bán Thánh.
Nói cách khác, hiện tại gần như là bốn vị "Bán Thánh" đang vây công Phương Hàn.
- Tốt! Hoàng Phủ huynh! Hai người chúng ta liên thủ đánh chết người này. Tu vi của người này thật sự vô cùng biến thái, nếu không đánh chết hắn, tương lai ắt thành mối họa lớn. Về phần Trí Quyền Mục Dã Chân kia, trong lúc nhất thời hắn cũng không thể tấn công mở được cấm pháp bảo tàng Phật Môn đâu. Chờ chúng ta giết chết tên Phong Duyên này, luyện hóa tu vi, đoạt lấy bảo tàng của hắn, nhất định sẽ tăng lên lực lượng, đến lúc đó đánh chết Trí Quyền Mục Dã Chân dễ như trở bàn tay.
Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi rít gào nói.
"Bất Xá Trú Dạ!"
Võ Bá Tống Đằng Phi cũng không trả lời, sau khi triệu tập ra hơn mười con yêu ma tạo thành Võ Đạo Thần, hai tay vừa động, bên trong bàn tay trái xuất hiện một vầng mặt trời lớn màu đen, bên trong tay phải xuất hiện một vầng trăng tròn với hào quang sáng ngời. Một sáng một tối cùng lúc thi triển ra, hỗ trợ lẫn nhau, dường như lúc giao thời giữa ngày và đêm.
Hắn nắm giữ trong tay ban ngày và đêm tối.
Võ Đạo Thần trên đỉnh đầu hắn, không ngờ cũng làm theo hắn, cùng một lúc đánh ra mặt trời lớn màu đen, trăng tròn hào quang sáng ngời.
Trong tiếng gào thét ngút trời hắn phóng tới phía Phương Hàn, đêm tối và ban ngày, toàn bộ đều bao phủ thân hình Phương Hàn trong đó, dường như muốn ăn mòn tấm Quỷ Võ Thánh Đồ kia của Phương Hàn.
"Lợi hại!" Phương Hàn vẫn luôn xem trọng tiềm lực của Võ Bá Hoàng Phủ Phi, hắn liếc mắt một cái, cảm thấy người này cũng không đơn giản. Hiện tại đối phương rốt cục thi triển ra thực lực mạnh mẽ, thân hình hắn lập tức lóe sáng, Cánh Tự Do "bá" một tiếng dang rộng ở sau lưng, gần như là không phí chút thời gian nào, đã lách tránh được một kích của Võ Bá. Cùng lúc đó, hắn điểm ngón tay, tức thì một luồng kiếm khí phóng ra, là Văn Minh Sử Kiếm đạo nhằm vào Võ Đạo Thần trên đỉnh đầu Hoàng Phủ Phi.
Lúc này cổ Văn Minh Sử Kiếm đạo, còn mạnh hơn rất nhiều lần so với trước kia.
Không có gì khác, bởi vì Phương Hàn đã phóng nhập Chân Lý Kiếm Thai vào trong đó.
Chân Lý Kiếm Thai mà Chu Trọng Dương tu thành, trong lúc ngẫu nhiên chiếm được một phần Kiếm đạo vô danh, sau khi tu luyện thành công mới phát hiện đây là pháp môn luyện kiếm thái cổ của Chân Lý Tiên Vương lưu lại. Hắn trải qua thiên tân vạn khổ luyện chế thành công, uy lực thật lớn, sát thần trảm quỷ, không gì không làm được. Đáng tiếc chính là hiện tại rơi vào tay Phương Hàn.
Phương Hàn luôn thôi diễn suy tính Chân Lý Kiếm Thai này, sau đó để vào bên trong trang Văn Minh Sử Kiếm đạo, cả chương Văn Minh Sử lập tức bắt đầu bộc phát mạnh mẽ, kiếm quang sắc bén có thể gây thương tổn cho cả Thánh nhân.
Kiếm đạo đường đường chính chính này phóng thẳng lên cao, bộc phát ra tinh quang vô cùng tận, sinh ra hào quang sắc bén trước nay chưa từng có, đâm thẳng vào trong cơ thể Võ Đạo Thần.
- Ahhhhh...
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, từng mảng từng mảng phù lục Võ đạo phía ngoài Võ Đạo Thần tan biến đi. Dĩ nhiên, chúng đã bị một kiếm chém chết.
"Kiếm khí gì lợi hại như thế!" Hoàng Phủ Phi giật mình hoảng sợ, toàn thân càng xuất ra nhiều phù lục Võ đạo, trực tiếp dung nhập trong cơ thể Võ Đạo Thần trên đỉnh đầu hắn, lập tức kiếm khí kia liền bị bức ra ngoài cơ thể, lúc này mới bảo trì được hình thể này không bị tán loạn.
Phương Hàn lập tức chớp lấy cơ hội, lại lần nữa tung một kiếm, mục tiêu nhắm thẳng tới Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi.
Tống Đằng Phi vội vàng hợp hai tay tạo thành chữ thập, bên trong lòng bàn tay xuất hiện một Thạch Đồ, ngăn cản kiếm khí. Lập tức kiếm khí tung hoành, vụn đá bay tung tóe.
- Phong Duyên này không ngờ nói được thì làm được, quả thật lợi hại.
Giờ khắc này, Trí Quyền Mục Dã Chân cũng trông thấy một màn này. Hai chân hắn đã bước tới cửa điện thờ Tử Ma Chân Kim trong bảo tàng Phật Môn.
Phật quang chiếu sáng mãnh liệt khiến cặp mắt hắn thiếu điều không mở ra được. Hộ thân cương khí quanh thân hắn bị phật quang thổi quét nghiêng ngã chao đảo như dưới con sóng dữ, quả thực không thể tiến tới nửa bước.
Cũng may bản thân hắn pháp lực mạnh mẽ, trên người lại có một kiện bảo vật Phật môn, có thể ngăn cản cản những phật quang này.
Ở phía trước điện đường điện thờ lộ rõ bốn chữ to, uy vũ hùng tráng, bễ nghễ thiên hạ, nhìn xuống sinh linh chư thiên.
Bốn chữ này là: "Đại Hùng Bảo Điện".
Đại, là hết thảy đức uy trí tuệ. Hùng, là hàng phục hết thảy ngoại đạo.
Ở trung ương Đại Hùng Bảo Điện hiện ra một pho tượng Phật sáng ngời.
Tuy nhiên Trí Quyền Mục Dã Chân cũng không thể tiến vào bên trong bảo điện, qua cánh cửa bước vào bảo điện gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời.
Hắn lập tức vận dụng trí tuệ tìm cách vượt qua bậc thềm cửa này. Cùng lúc đó, ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài, Phương Hàn vẫn đang chiến đấu ngăn cản Tiểu Thạch Hoàng và Hoàng Phủ Phi. Trong lòng hắn một mặt thầm gật đầu tán thưởng, một mặt suy tính tìm biện pháp thu lấy bảo tàng.
"May mà ta mượn sức của Phong Duyên này. Tốt lắm! Sau khi lấy được bảo tàng trích cho hắn một chút là được. Tuy nhiên nghe đồn bên trong bảo tàng này, quý báu nhất chính là một đạo mật chú. Đạo mật chú này bao hàm huyền bí của Thế Gian Tự Tại Vương Phật là Phật chủ cao nhất Phật môn. Kiện pháp bảo này không thể không thu.
Trí Quyền Mục Dã Chân là kẻ trí tuệ, hơi vận dụng trí tuệ một chút, lập tức trong lòng liền hiện ra cách làm nào để ích lợi của mình lớn nhất trong khi Phương Hàn có ích lợi ít nhất.
"Có rồi, đây là một cánh cửa của trí tuệ, hữu duyên với phật ta, mới được giải thoát." Trí Quyền Mục Dã Chân đột nhiên lĩnh ngộ một chút huyền bí của Phật môn, một đạo ý niệm mãnh liệt phát ra: "Phi giả phi không, bất đắc chân không, thiện bản vô thiện, phật bản vô phật..."
Ầm!
Cánh cửa ngăn cản phía trước Đại Hùng Bảo Điện kia, không ngờ nhoáng lên một cái mang hắn vào bên trong điện đường.
"Ồ? Mục Dã Chân quả nhiên trí tuệ phi phàm, không ngờ tham ngộ bí mật bảo tàng, trực tiếp tiến vào!" Trong lúc chiến đấu cùng Tiểu Thạch Hoàng, Võ Bá, thần niệm của Phương Hàn cũng luôn chú ý tới Mục Dã Chân, thấy hắn đã nhảy vào bên trong kho báu.
Đối với người này, hắn cũng không dám có chút lơi lỏng, nói là hợp tác, tuy nhiên hai bên cũng chỉ là liên minh nhất thời lợi dụng nhau mà thôi. Ở sâu trong nội tâm Phương Hàn hiểu rất rõ rằng: nếu Mục Dã Chân lấy được bảo tàng, khẳng định mình chỉ có thể có được một phần rất nhỏ. Tuy nhiên sở dĩ hắn đồng ý lấy một địch hai để Mục Dã Chân vào trước, thứ nhất là để mình thắng được thanh thế, lưu lại uy nghiêm bất diệt trong cảm nhận của rất đông Thánh tử. Thứ hai là dùng Mục Dã Chân thám thính hư thật, hắn biết rằng Mục Dã Chân không có khả năng mau chóng mở ra cấm pháp bảo tàng Phật Môn. Thứ ba là dựa vào chuyện này trả lại cho Mục Dã Chân mối nhân tình đã đưa tặng mình một lọ Phật Chi.
Hiện tại, hắn dùng sức một người chống lại tiến công của hai đại cao thủ Tiểu Thạch Hoàng, Hoàng Phủ Phi, để Mục Dã Chân chiếm được thời cơ, lúc này mọi người đều biết, mối nhân tình này coi như đã hoàn toàn trả hết nợ rồi.
Hơn nữa, hắn có được phù lục Thế Gian Tự Tại Vương Phật, chỉ cần vận dụng, bất cứ lúc nào đều có thể tiến vào bên trong kho báu. Khẳng định có thể lấy được bảo tàng trước cả Mục Dã Chân.
Lần này hắn tính kế một loạt, có thể nói là rất cẩn thận. Âm thầm đấu trí đấu dũng cùng Trí Quyền Mục Dã Chân. Hai bên tính kế lẫn nhau, để xem ai là người trí tuệ cao thâm, kỹ cao hơn người.
- Không xong! Mục Dã Chân đã vào bên trong bảo khố Phật môn.
Đúng lúc này, Tiểu Thạch Hoàng và Võ Bá đều thấy hết thảy sự việc xảy ra ở phía trước kho báu Phật môn. Lập tức cả hai đều nóng lòng như lửa đốt, đáng tiếc là, chướng ngại vật Phương Hàn này, thủy chung vẫn không thể vượt qua nửa bước.
- Bỉ Ngạn Chi Đạo, Sinh Mệnh Hiến Tế!
Sắc mặt Võ Bá Hoàng Phủ Phi chợt bình tĩnh lại một cách bất ngờ, nhưng động tác trên thân thể hắn cũng lộ ra khí tức cực độ nguy hiểm. Trên thân thể hắn "ông" một tiếng, một cỗ khí tức thiêu đốt thọ mệnh, bắt đầu chậm rãi bùng nổ, chiến lực toàn thân lại tăng lên, hắn trông giống như một pho tượng Cự Ma Cổ Thần, Võ đạo bá chủ, phá nát bầu trời, giẫm đạp đại địa.
Hắn là khởi nguyên của Võ đạo, Võ đạo chi phụ, Võ đạo chi mẫu.
Sau lưng hắn một cỗ khí tức rợn người dung nhập vào Võ Đạo Thần, mười mấy con yêu ma bị thiêu đốt thọ mệnh của chúng, phát ra tiếng gào thét thê lương thảm thiết hết đợt này tới đợt khác.
Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch!
Võ Bá Hoàng Phủ Phi bước tới liên tiếp sáu bước, mỗi một bước, đều như dùng hai chân đo đạc hư không, thoáng cái liền tới trước mặt Phương Hàn.
- Đây là... một quyền thiêu đốt sinh mệnh, ẩn chứa tinh hoa suốt đời của Võ Bá,, Thánh nhân cũng phải tạm lánh mũi nhọn!
Tất cả cao thủ Thánh tử trong các môn phái đều như ngừng hô hấp.
Tất cả không gian đều ngưng đọng lại.
Mọi người đều thấy rõ một quyền của Võ Bá Hoàng Phủ Phi đánh về phía Phương Hàn.
...