Chương 11: Lấy máu tế luyện


...

"Bản thân có lực lượng cường đại, cảm giác thật tốt! Thảo nào tiểu thư Phương Thanh Tuyết lại kiêu ngạo như vậy, nắm quyền sinh sát bao nhiêu mạng người."

Nghe được tiếng xương chân của Phương Đại Phú đang gãy răng rắng, khoái ý trong lòng Phương Hàn không ngừng tăng lên, đây không phải là cái loại cảm giác sảng khoái như tiểu nhân đắc chí, mà là cảm giác do chính lực lượng bản thân đem lại, có thể thao túng số phận người khác thật là sảng khoái.

Nhiều năm như vậy, giờ khắc này Phương Hàn mới hiểu, bản thân mình cũng chỉ là một cá thể nhỏ bé mà thôi.

"Ta còn phải đề cao lực lượng bản thân lên nữa, lực lượng phải thật cường đại, đến khi lực lượng đạt đến cảnh giới thần thông bí cảnh, mới có khả năng ngồi trên đầu kẻ khác, với lực lượng bây giờ của mình mà nói, căn bản còn rất nhỏ không đáng kể. Hôm nay phát tiết như vậy cũng không sảng khoái là mấy, phải tuyệt đổi cường đại, trở nên mạnh mẽ, càng mạnh mẽ càng khiến nhiều người sùng kính."

Phương Hàn mới nếm thử cảm giác sảng khoái do lực lượng mang lại nên có chút hả hê, sau đó hắn mới nghĩ lại, cái gì là tài phú, cái gì là danh lợi, đều là vật ngoại thân, giống như phù vân mà thôi, lực lượng của bản thân mới là vĩnh hằng.

"Phương Hàn! Ngươi định làm gì! Dám ngang nhiên ở đây định giết người sao!"

Sắc mặt Phương Mãn, Phương Duệ kịch liệt biến hóa, đều tiến về phía trước tạo nên thế chân vạc, thoáng cái bao vây lấy Phương Hàn. Hai người này cũng được coi là cao thủ, bằng không cũng không được xếp vào vị trí ba vị cao thủ đứng đầu trong hàng ngũ nô bộc của Phương gia.

Phải biết rằng tại Phương gia nô tài cũng có uy tín và danh dự, lúc đi ngoài đường so với huyện thái gia còn muốn uy phong hơn, thân phận và địa vị không phải chuyện đùa.

"Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn đứt tay đứt chân?" Phương Hàn xoay người lại, không ngừng cười lạnh: "Nói thiệt cho các ngươi biết, ta đã tu luyện tới nhục thân cảnh đệ Ngũ Trọng, thần lực cảnh giới rồi. Các ngươi muốn động thủ, trước tiên nên dùng cái đầu mà suy nghĩ xem thực lực đối thủ như thế nào đã."

"Cái gì? Đệ Ngũ Trọng, thần lực cảnh giới? Thảo nào Phương Liệt lại thua trong tay ngươi."

Nghe đến đó, sắc mặt Phương Mãn, Phương Duệ trở nên trầm trọng.

Đem thân thể tu luyện tới cảnh giới Ngũ Trọng thần lực, chỉ có một ít đệ tử hạch tâm của Phương gia mới có bản lĩnh này, bọn họ bất quá chỉ mới tiến nhập đến cảnh giới tam Trọng luyện Chiêu hoặc Tứ Trọng mà thôi, nếu cùng giao thủ với Phương Hàn cũng chỉ tự rước lấy nhục về bản thân.

Tuy rằng trong lòng bọn họ một vạn lần không tin Phương Hàn có thể tu luyện tới cấp độ thần lực cảnh giới, thế nhưng sự thực xảy ra trước mắt, bọn họ không thể không tin.

"Hừ, hiểu rõ thời thế mới là tuấn kiệt." Phương Hàn liếm liếm môi nói tiếp: "Hiện tại chúng ta nên vì tiểu thư mà dốc sức. Ngày hôm nay ta sẽ không cắt đứt tay chân các ngươi, ở đây không phải như ở Phương gia. Tiểu thư có thể bế quan nửa năm, nếu ta đêm mấy người đánh chết sau đó ném xuống khe núi, đến lúc đó cũng chẳng ai biết."

"Vậy cứ chờ xem!"

Phương Mãn ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng cảm thấy rùng mình, cố nói cứng một câu.

"Vừa rồi, chẳng phải là các ngươi ồn ào nói sẽ không nghe lời của ta sao?" Cũng không để ý gì tới lời nói mang đầy oán khí của Phương Mãn, ánh mắt Phương Hàn chuyển hướng về phía đám nô bộc đang ồn ào.

Phù phù!

Thấy ánh mắt hung ác độc địa của hắn, mấy người nô bộc vừa nãy còn ồn ào, bây giờ đều quỳ rạp xuống đất hô, "Hàn gia tha mạng, Hàn gia tha mạng! Sau này chỉ cần Hàn gia nói một câu, chúng ta dù cho có phải dãi nắng dầm mưa, lên núi đao biển lửa cũng tuyệt không nhíu mày."

"Hàn gia."

Nghe người khác gọi mình là "Hàn gia", trong lòng Phương Hàn không khỏi phấn khởi, cười nói: "Đứng lên đi! Từ nay về sau, các ngươi hãy theo ta, vì tiểu thư cố gắng nuôi dưỡng linh thú. Còn nữa ngươi, ngươi theo ta..."

Hắn chỉ trỏ vào đám hơn hai trăm tên nô bộc, bởi vì vừa nãy lập uy, mấy tên nô tài bị điểm trúng này không dám ồn ào phản kháng. Nếu như là trước đây, hơn hai trăm nô bộc này đều có địa vị cao hơn so với Phương Hàn, sao có thể nghe lời hắn.

Thế nhưng Phương Hàn chỉ dùng một chiêu trấn áp mọi người, ai cũng không dám xúc phạm tới hắn.

"Tốt, rất tốt."

Phương Hàn chọn đủ mười người, sau đó hắn hướng tới Phương Liệt đang quỳ rạp trên mặt đất đi tới.

"Được rồi, Phương Hàn, sự tình hôm nay nên dừng tại đây đi, Phương Liệt không nghe mệnh lệnh của tiểu thư, định cướp đoạt vạn thú bài của ngươi, cũng là gieo gió gặt bão. Ngươi đánh cũng đã đánh rồi, hiện tại nên bắt tay vào làm việc đi."

Đúng lúc này, nữ tử luôn trầm tính Phương Sắc đi đến nói.

Vị nha hoàn này là người đại tổng quản khoản ẩm thực của toàn bộ Tử Điện Cung, là một người rất thần bí, vừa rồi Phương Hàn phát uy, nàng cũng không nói một lời, đến lúc cuối cùng mới lên tiếng khuyên can.

"Ta cũng đang có ý này."

Phương Hàn xoay người lại, đánh giá Phương Sắc, vị nha hoàn này mặc một chiếc quần dài xanh biếc, vóc người cao gầy như hạc, hai chân thật dài, trông rất duyên dáng yêu kiều, ánh mắt mông lung như tràn ngập một màn hơi nước, nhất là khí tức cực kỳ du trường, tốc độ nhịp tim như có như không, hiển nhiên nàng cũng là một cao thủ.

Đối với vị Phương Sắc này, Phương Hàn làm làm nô tài tại Phương gia cũng nghe nói qua, nàng người đứng đầu trong đám nha hoàn, địa vị cực cao, nghe đồn gia chủ Phương gia Long Uyên Tổng đốc Phương Trạch Đào có ý định nạp nàng làm thiếp, nhưng bởi vì đại phu nhân phản đối cho nên không thành.

Bằng vào trực giác Phương Hàn cũng cảm giác được trên người của nàng toát ra một cỗ lực lượng thần bí. Nếu mình cứ phớt lờ không để ý, rất có thể nàng sẽ động thủ cũng không biết chừng.

"Được rồi, mọi người giải tán thôi, mỗi người đều có vị trí và công việc của mình, chúng ta hãy xử lý ngăn nắp cẩn thận từ trên xuống dưới Tử Điện Phong, để tiểu thư an tâm mà tu luyện." Phương Sắc vỗ vỗ tay nói.

Phương Mãn, Phương Duệ mang theo đám người của mình rời đi, mà Phương Hàn cũng đem theo mười tên nô bộc ly khai tới một một tòa cung điện cực đại khác.

Nơi này chính là Tử Điện Phong, toàn bộ trên dưới đỉnh núi có bảy, tám tòa cung điện, ngoại trừ đỉnh "Tử Điện Cung" mà Phương Thanh Tuyết ở lại tu luyện, còn lại mấy cung điện khác đều do đám nô bộc tùy tiện xử lý, chỉ cần đem một tòa cung điện trong này ra so sánh cũng hùng vĩ tráng lệ hơn gấp mấy lần phủ đệ Phương gia tại Long Uyên tỉnh.

Nơi Phương Hàn ở chính là một trong số đó có tên "Linh Thú Cung", ở đây có rất nhiều chuồng nuôi chim chóc muông thú.

"Riêng một con tiên hạc đã rất ghê gớm rồi, mà chỗ này ít nhất cũng có mấy chục con."

Tại Linh Thú Cung, Phương Hàn thấy rõ ràng đám tiên hạc, chừng khoảng ba mươi sáu con, mỗi một con tiên hạc đều giống như quái vật cao tới hơn hai ba mét, sải cánh rộng như cánh cửa lớn, chỉ một tiếng trường khiếu đã khiến trời long đất lở, chỉ một cái vẫy cánh cũng đủ thổi bay người đứng cạnh.

Tiên hạc to lớn như vậy cũng không biết Vũ Hóa Môn nuôi như thế nào.

Chỉ có điều hiện tại những tiên hạc này đều ở bị nhốt trong cung điện, trên bầu trời có vây một lưới võng thật lớn, bốn mặt cũng đều được vây lại, những lưới võng này có màu tím tinh khiết giống như một loại "Tơ tằm màu tím", khiến đám tiên hạc này không thể bay ra ngoài được.

"Vạn thú bài, vạn thú bài. Lấy máu nhận chủ, thực sự có thể chỉ huy đám tiên hạc này sao?" Phương Hàn lấy "Vạn thú bài" ra.

Trên khối ngọc bài này cũng có khắc ba mươi sáu đầu tiên hạc.

Phương Hàn cắt ngón tay để máu nhỏ lên trên mặt tấm vạn thú bài, nhất thời một giọt máu thấm lên mặt vạn thú bài phát ra âm thanh u u u, u u u, trong lúc đó hắn cũng cảm giác trái tim mình cũng hòa cùng tấm ngọc bài, tấm ngọc bài dường như cũng biến thành một bộ phận thân thể của mình vậy.

Thần trí khẽ động, vạn thú bài đột nhiên trôi nổi trên không trung.

"Tại sao có thể như vậy, ta làm sao có thể khiến vạn thú bài bay lên được, chẳng lẽ ta tu luyện tới thần thông bí cảnh rồi sao?" Phương Hàn cả kinh thầm nói.

"Không phải ngươi tu luyện tới thần thông bí cảnh mà là vạn thú bài này bản thân có chứa pháp lực. Trên bề mặt nó đã được trưởng lão Vũ Hóa Môn khắc một đại trận, khi máu tươi của ngươi nhỏ lên sẽ dẫn động đại trận, đây là một món pháp bảo dùng máu để tế luyện, hiện tại ngươi có thể cùng ba mươi sáu đầu tiên hạc tâm linh câu thông rồi."

Đúng lúc này một thanh âm từ phía sau Phương Hàn vang lên.

"Nguyên lai là Sắc cô nương."

Phương Hàn vừa nhìn lại liền thấy đúng là Phương Sắc, hắn nói: "Phương Sắc cô nương dường như rất hiểu về tấm ngọc bài này?"

"Ta làm nữ quyến tổng quản nhiều năm ở Phương gia như vậy cũng biết tổ tiên Phương gia là đệ tử Vũ Hóa Môn nên được triều đình Đại Ly coi trọng, hàng năm đều thông qua Phương gia tiến cống cho Vũ Hóa Môn rất nhiều tài vật, trong đó có tấm ngọc bài này." Phương Sắc nhỏ giọng nói, cũng không có nói chi tiết cho Phương Hàn biết, nàng chỉ nói qua loa một chút thôi.

"Lấy máu tế luyện sao?" Phương Hàn nghe cụm từ này cảm thấy rất mới mẻ.

"Lấy máu tế luyện, cũng không cần người có thần thông, nó chỉ là một loại thủ đoạn để tế luyện pháp bảo mà thôi. Vũ Hóa Môn có ba loại đệ tử, loại thứ nhất chính là đệ tử ngoại môn, thuần túy là tu luyện thân thể. Loại thứ hai là nội môn đệ tử, bọn họ mặc dù không có bước vào thần thông cảnh giới, nhưng đều được môn phái ban cho một kiện pháp bảo, hoặc là phi kiếm, hoặc là phi đao, hộ thuẫn, bùa hộ mệnh vân vân, những thứ này cũng giống như vạn thú bài, bên trong có ẩn chứa pháp lực đại trận, sau khi lấy máu tế luyện dù là đệ tử không có thần thông bằng vào tâm ý thôi động cũng có năng lực sử dụng như tăng lực phòng ngự, tấn công... Vũ Hóa Môn mặc dù là Tiên Đạo thập đại môn phái nhưng cũng có nhiều địch nhân như tiên thiên Ma Tông, Yêu Thần Tông, đều là sinh tử cừu địch cả. Không dựa vào pháp bảo, bằng vào thân thể sao có thể đối phó với bọn họ?"

Phương Sắc khẽ mĩm cười nói: "Chúng ta tuy rằng chưa được tính là đệ tử Vũ Hóa Môn thế nhưng vạn nhất gặp cơ duyên xảo hợp, được người ta nhìn trúng, làm đệ tử của bọn họ, vậy mấy thứ này cũng nên biết."

"Vạn thú bài bất quá chỉ là một kiện pháp khí thấp cấp mà thôi, ngươi nếu quả thật có thể kiếm được một kiện phi kiếm linh khí của trưởng lão Vũ Hóa Môn luyện chế, lúc đó lấy máu tế luyện, thôi động tâm ý có thể chém giết địch nhân cách mình ngoài mười dặm, đó mới chân chính là linh khí. Pháp bảo chia làm pháp khí, linh khí, trường sinh khí, trong truyền thuyết còn có một loại nữa tên là tiên khí. Dù võ công của người đã tu luyện tới thần lực cảnh giới, thế nhưng nếu như gặp phải người sử dụng phi kiếm linh khí trong nháy mắt cũng bị giết chết."

"Cảm ơn Sắc cô nương đã nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy, khiến ta được mở rộng tầm mắt." Phương Hàn vội vã biểu thị lòng biết ơn, đồng thời với thân phận của Phương Sắc càng cảm thấy thần bí.

"Ngươi hôm nay đã đắc tội với Phương Mãn, Phương Duệ, bọn họ sớm muộn cũng tìm ngươi gây bất lợi. Tiểu thư lại đang bế quan, sẽ không quản mấy chuyện nhỏ nhặt của đám nô bộc chúng ta, e rằng khi bọn họ ám toán ngươi xong, mấy tháng sau khi tiểu thư xuất quan cũng chẳng còn nhớ ngươi là ai nữa." Phương Sắc gật đầu khuyên nhủ.

"Bọn họ là ai?" Phương Hàn cười cười nói.

"Bọn họ võ công đương nhiên không phải đôi thủ của ngươi, thế nhưng lại có chỗ dựa phía sau là Vũ thiếu gia, nhất định bọn họ sẽ báo cáo việc này với thiếu gia. Ngươi phải cẩn thận. Còn nữa, Vũ Hóa sơn tổng cộng có một trăm lẻ tám vị đệ tử chân truyền, ba nghìn nội môn đệ tử, hơn mười vạn đệ tử ngoại môn, quan hệ rất phức tạp. Tiểu thư có thực lực rất mạnh lại lãnh tính, lần này chém giết người của Bích Diễm Phong, bọn chúng nhất định sẽ tìm chúng ta gây phiền phức, mà tính mệnh của chúng ta trong mắt bọn họ lại rất nhỏ bé, muốn giết là giết, vì vậy chúng ta nên cẩn thận. Ta đã nói nhiều như vậy, ngươi cũng nên đề phòng, hảo hảo mà nuôi dưỡng linh hạc."

Phương Sắc nói xong liền ly khai, chỉ còn lại một mình Phương Hàn đứng lặng trầm tư.

Vũ thiếu gia có tên là Phương Vũ, là đệ đệ của Phương Thanh Tuyết, lần này được Phương Thanh Tuyết mang theo, cùng mấy đám đệ tử hạch tâm Phương gia tiến vào sâu trong Vũ Hóa sơn để luyện tập chuẩn bị tiến hàng tranh đoạt chức vị đệ tử ngoại môn, chuyện này Phương Hàn cũng biết.

"Lấy máu tế luyện, lấy máu tế luyện là như thế sao? Được rồi, trên người của ta còn có một pho Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, không biết có thể hay không lấy máu tế luyện?" Phương Hàn đột nhiên trong lòng khẽ động, "Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ là vật của Ma Môn đại đế, không biết là linh khí, trường sinh khí hay là tiên khí đây?"

...