Chương 1126: Chó nhà có tang


...

Phạm Khí Vương tuy là thánh nhân thượng cổ chuyển thế, nhưng căn bản không phải đối thủ của Phương Hàn.

Phương Hàn kể từ khi đi ra từ trong thư khố Thủy Nguyệt Động Thiên, dung hợp lão nho trong Đại Nghĩa kinh kia, soạn ra Nho Đạo văn minh, một thân thực lực đã vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể đánh chết Nguyên Tiên sơ cấp.

Thực lực Phạm Khí Vương hiện tại, so với Nguyên Tiên sơ cấp còn kém một chút, tự nhiên sẽ bị Phương Hàn đánh bại.

Triệu Phong Hoa tuy cô đọng ra Thiên quân giác, nhưng căn bản cũng không phải đối thủ Phương Hàn, Kỷ Nguyên thần quyền chiến lực thập tứ bội liên tục bộc phát, hoàn toàn có thể đánh chết hắn.

Trong nháy mắt, Triệu Phong Hoa đã bị dung nhập thân thể vào trong Chí Thiên Môn.

Thân thể Phương Hàn, lập tức xoay lại, nhìn Phạm Khí Vương, cùng chúng thánh tử Thái Nhất Môn, Phạm Vân Tông, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt quét qua: "Phạm Khí Vương, với các ngươi nữa, muốn tự mình tự sát, hay là muốn ta động thủ? Tự sát thì ta sẽ lưu lại cho các ngươi toàn thây, bằng không, toàn bộ đều bị ta thôn phệ, trước khi chết còn phải thừa nhận thống khổ khôn cùng".

Một người hai tay, lực áp thánh tử kiệt xuất hai đại môn phái, trong đó còn có một người là thánh nhân chuyển thế.

Chuyện này uy nghiêm bực nào? Lợi hại bực nào?

Đám người Tôn Thi Họa đều dại ra. Bọn hắn cũng không xuất thủ, bởi vì cảm thấy vào giờ phút này, đã không cần thiết xuất thủ nữa.

Phương Hàn vừa ra tay, trời sập đất lở, một quyền một cước, nhất cử nhất động, đều có uy năng long trời lở đất, bọn họ cơ hồ không cách nào tiếp thụ nổi.

"Phong Duyên này rốt cuộc có lai lịch gì. Nháy mắt liền trấn áp Triệu Phong Hoa, bức bách chúng thánh tử, trong Vũ Hóa Môn chúng ta xuất hiện một tuyệt đại hùng tài rồi. Không, khẳng định hắn không phải là nhân vật bình thường chuyển thế, thậm chí không phải thánh nhân, cũng không phải hoàng giả Chí Tiên, mà có thể là thiên quân chuyển thế đó. Đúng, chỉ có thiên quân chuyển thế, mới có thực lực cường đại như vậy, một chiêu tuyệt học, thi triển ra thần thông, lớn không thể tưởng. Cư nhiên ngưng tụ thành Văn Minh Sử, đây quả thật là nghe cũng chưa từng nghe qua, ta đọc nhiều sách vở, cũng không nghĩ ra, đó là tuyệt học của vị thiên quân nào?"

Tôn Thi Họa có chút đau đầu đau óc.

Từ Băng Thanh cùng chúng đệ tử thì trợn tròn đôi mắt. Hư Mộ Vân cùng Đạo Húc thánh tử đều biết rất rõ chi tiết về Phương Hàn, nên cũng không cảm thấy khiếp sợ đến mức đó.

"Phong Duyên này…." Từ Băng Thanh toàn thân đều ngập trong trạng thái khẩn trương: "Thật không thể tin nổi, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng. Quét ngang đương tràng, ngay cả Triệu Phong Hoa cũng bị trấn áp không có nửa điểm trì hoãn, hắn sẽ quét ngang toàn bộ thánh tử Thái Nhất Môn cùng Phạm Vân Tông nơi này thật chứ? Chuyện này truyền ra ngoài, chưởng giáo chí tôn Vũ Hóa Môn chúng ta cũng sẽ muốn gặp hắn".

Giờ phút này, trên không ngược lại rất yên tĩnh, chúng thánh tử Thái Nhất Môn, Phạm Vân Tông đều vây quanh Phạm Khí Vương, nhìn chằm chằm Phương Hàn, không nói một lời, cũng không thể chạy trốn, bởi vì tất cả không gian đều bị Phương Hàn phong tỏa. Lực lượng cường đại cuồn cuộn khắp nơi, chỗ nào cũng hiển lộ ra phù văn long lân.

Phạm Khí Vương sắc mặt ngưng trọng, hắn không phải không thể xuyên qua tuyến phong tỏa của long lân này, nhưng mà lúc bài trừ phong tỏa Phương Hàn ra tay, hắn khẳng định ngăn cản không nổi, huống chi, ở chỗ này Tôn Thi Họa còn đang ngó chừng hắn.

"Phong Duyên, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì? Nói ra đi. Phạm Vân Tông chúng ta chưa chắc không thể hợp tác cùng ngươi, nếu như ngươi giết chóc đệ tử Phạm Vân Tông chúng ta, sau này môn phái biết được, ngươi tuyệt đối không an ổn đâu". Phạm Khí Vương nhìn Phương Hàn chằm chằm nói.

"Vậy sao? Thời điểm này còn nghĩ tới môn phái? Ta lại nhớ tới, trong thí luyện huyết sắc, chết là chết vô ích mà. Bất kỳ môn phái nào cũng không thể truy cứu đó?" Phương Hàn cười một tiếng: "Ngươi vừa rồi mới tới khí thế hung tợn, muốn giết sạch toàn bộ chúng ta, bây giờ lại thay đổi, cư nhiên bắt đầu xin tha sao? Bất quá ta cũng không rảnh nói nhảm với ngươi, thời gian của ta có hạn, các ngươi muốn tự sát hay để ta tự thân động thủ?"

"Phạm Khí Vương, đừng nói nhiều với hắn. Hắn đang trì hoãn thời gian, luyện hóa Triệu Phong Hoa sư huynh, hiện tại hắn không thể ra tay đối phó với chúng ta. Chúng ta hoàn toàn có thể lập tức chạy, tìm Tống Đằng Phi sư huynh, liền có thể chuyển bại thành thắng, đánh chết hắn".

Một đệ tử Thái Nhất Môn tựa hồ nhìn ra điều gì, rống to lên.

"Chạy".

Phạm Khí Vương tựa như thức tỉnh, đột nhiên hai tay đánh ra đạo đạo sát chiêu, phóng tới Phương Hàn, thân thể thì cấp tốc lui về sau, nện lên phong ấn của Phương Hàn, trên long lân thật dầy, cư nhiên bị hắn nện ra một lổ hổng.

"Chạy đi đâu?"

Lúc này, Tôn Thi Họa đã có phản ứng, xuất thủ cực nhanh, hóa thành một đạo họa quyển, ngăn cản trước mặt Phạm Khí Vương.

"Tôn Thi Họa, ngươi dám cản ta sao?" Phạm Khí Vương như một con mãnh thú điên cuồng, liên tục rống giận, sát chiêu đánh ra liên tiếp, muốn đánh bại Tôn Thi Họa.

Chúng thánh tử còn lại cũng như ong vỡ tổ vây công Tôn Thi Họa.

Trong sát na này, kiếm khí tung hoành, thần thông tràn ngập, quang mang chói lọi, trận trận pháp tắc đều khuếch trương ra, cỗ cỗ đạo đồ bắt đầu xuất hiện, đều là đạo thuật tuyệt thế do những thánh tử này đánh ra, trong lúc liều mạng, trở thành hy vọng bảo mệnh.

"Đồng loạt ra tay, ngăn cản bọn chúng chạy trốn". Đám người Từ Băng Thanh cũng phóng tới, gia nhập chiến trường, cần phải lưu những thánh tử này lại.

Ông.

Đúng lúc này, Phương Hàn rống dài một tiếng, che đậy đi tất cả thanh âm, hắn phát ra ý niệm cường hoành, quét ngang đương tràng: "Thật tưởng rằng ta trì hoãn thời gian để luyện hóa Triệu Phong Hoa? Hừ, tên nào cũng ngu muội vô tri, ta chỉ dùng một nửa lực lượng, cũng đủ quét ngang các ngươi rồi".

Thân thể hắn xộc thẳng lên trời, từ cao nhìn xuống, hai tay kết ấn, chiến lực Tam Thập Tam Bội âm thầm ẩn trong đó. Hắn quyết định, nhanh chóng bộc phát chiến lực Tam Thập Tam Bội, để cho tất cả mọi người ở đương tràng không thể thấy rõ, sau đó một kích nháy mắt, liền giết chết tất cả thánh tử Phạm Vân Tông.

Lấy nhãn lực của Tôn Thi Họa, lúc hắn nhanh chóng thi triển ra chiến lực Tam Thập Tam Bội, khẳng định cũng vô pháp thấy rõ.

Hắn đã quyết định chủ ý, đánh rắn trực tiếp đánh chết.

Bằng không, Phạm Khí Vương kia thật có thể chạy mất, hiện tại hắn đang trấn áp Triệu Phong Hoa cùng Thiên quân giác, quả thật bị áp chế một phần lực lượng.

Ngay lúc hắn đề thăng chiến lực, chuẩn bị bộc phát ra, triệt để diệt trừ Phạm Khí Vương, đột nhiên một cỗ nguy hiểm từ trong tâm linh truyền đến, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên.

Ầm.

Trên bầu trời cực cao, vòm trời tựa hồ bị nứt ra, một bia đá khổng lồ, hoành không hạ xuống.

Khối bia đá này, vô cùng khổng lồ, ước chừng phương viên đến hơn mười dặm, thật giống như một ngọn núi, ở trên khối bia đá, khắc văn tự phong thần cổ xưa, vô số nhãn cầu hiện lên ở trên bia đá.

Bia đá hạ xuống, vẫn ở trên đỉnh đầu, tinh thể thần quốc của Phương Hàn liền bắt đầu đọng lại, phát ra tin tức nguy hiểm.

Nó đã nhìn ra, tấm bia đá kia có thể tổn thương đến thân thể Phương Hàn.

"Đó là Phong Thần Thạch Bi. Thân xác tiên khí vương phẩm. Đệ tử vô thượng tuyệt thế của Thái Nhất Môn, Tống Đằng Phi rốt cuộc đã xuất thủ rồi". Phương Hàn cảnh giác trong lòng, vừa mới xuất ra chiến lực Tam Thập Tam Bội, trong nháy mắt, trên thiên không đã đáp lại.

Lần này hắn biến hóa cực nhanh, ẩn giấu chiến lực Tam Thập Tam Bội vào trong, che đậy bằng Kỷ Nguyên thần quyền, ai cũng không thể nhận ra, trừ phi là thánh nhân chân chính.

Vô số Văn Minh Sử, xộc thẳng lên trời, nện vào tấm bia đá, Phương Hàn như tổ long thăng thiên, phóng tới gần bia đá, chiến lực tập trung một điểm, đột nhiên đánh ra.

Vô số thanh âm bạo tạc, lập tức truyền ra ngoài, mảnh hư không này cơ hồ như lâm vào trạng thái ngừng lại, thời đại hủy diệt đã tới.

Tấm bia đá kia lọt vào công kích của Phương Hàn, bên trong truyền ra thanh âm trầm ổn đến từ thái cổ, bị đánh cho bay lên, ngọn núi khổng lồ bay ngược lên trời, mà Phương Hàn cũng bị chấn cho liên tục lui về sau mấy bước, tinh thể thần quốc bản thân tọa trấn trăm ngàn ức vạn Tổ Thần cũng hỏng đi một chút, làm cho hắn phải vận chuyển thần thông, lần nữa cô đọng, đại lượng nguyên thủy chi khí bị tiêu hao.

"Đó là, đó là bản thể Phong Thần Thạch Bi, tiên khí vương phẩm thời đại thái cổ". Tôn Thi Họa ngẩng đầu nhìn lên thiên không, trong nháy mắt, toàn thân thiếu chút nữa đổ đầy mồ hôi lạnh. Cả người lâm vào một trạng thái khẩn trương: "Phong Duyên, mau lui. Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi kia cư nhiên đã tìm được bản thể chân chính của mình. Chúng ta không có hy vọng nữa rồi. Mau lui về phía sau, tránh ăn phải thiệt".

Nhưng mà, lời hắn còn chưa hạ xuống, đã thấy Phương Hàn nện vào bia đá kia, bạo phát ra quang mang hủy diệt, cư nhiên đánh văng tấm bia đá kia, vẻ mặt hắn lập tức ngưng trọng lại.

"Cái gì? Phong Thần Thạch Bi, thể xác tiên khí vương phẩm cũng bị đánh văng? Mặc dù pháp bảo này chỉ còn lại thể xác. Nhưng uy lực cũng không gì sánh kịp".

Tôn Thi Họa lâm vào trạng thái dại ra.

"Chạy, Tống Đằng Phi sư huynh cảm nhận chúng ta gặp nguy, rốt cuộc ra tay rồi". Phạm Khí Vương thấy bia đá xuất hiện, lập tức vui mừng quá đỗi, đang muốn chuẩn bị tri triển thủ đoạn nghịch thiên ám toán Phương Hàn, nhưng lúc nhìn thấy Phương Hàn một quyền liền đánh bay bia đá, hắn thiếu chút nữa bị hù sợ đến chết".

"Mẹ nó, tên này có phải là người không? Nếu hắn là người sao lại lợi hại biến thái như vậy?"

Hắn biết rất rõ lợi hại của Phong Thần Thạch Bi, tiên khí vương phẩm, tuy chỉ còn lại thể xác, nhưng căn bản không phải Tổ Tiên có thể chống lại, cho dù là Nguyên Tiên, dưới áp lực cũng phải bị thương nặng.

Nhưng mà Phương Hàn một quyền liền đánh bay.

Đối mặt với sự biến thái của Phương Hàn, hắn chỉ có thể mắng ra lời thô tục.

"Một quyền này, nếu như đánh vào thân ta, không phải tan xương nát thịt rồi sao?" Phạm Khí Vương âm thầm phỏng đoán, đột nhiên nhớ lại: "Không ổn, một quyền này của hắn, nhất định là muốn đối phó ta, nhưng mà Phong Thần Thạch Bi từ trên trời giáng xuống, làm hắn chuyển hướng đến bia đá, cứu ta một mạng. Mẹ nó, sống chết chỉ trong nháy mắt, chạy chạy chạy, nơi này không thể ở lâu".

"Chạy thôi".

Hắn rống dài một tiếng, phát ra kim quang vạn trượng, cư nhiên không đế ý đệ tử khác, thừa cơ hội, kiệt lực chạy trốn.

Hắn vừa nghĩ thông suốt, đã bị Phương Hàn dọa cho bể mật.

"Chư vị đệ tử Thái Nhất Môn, đệ tử Phạm Vân Tông, mau tụ lại, tiến vào bia đá. Ta đang cô đọng đạo thuật vô thượng, chờ đạo thuật tu thành liền đánh chết tên này. Trước cứ để cho hắn lớn lối lần này".

Phong Thần Thạch Bi quay cuồng ở trên bầu trời, đột nhiên phát ra một đạo thanh âm vang dội, phóng ra thần quang chói lọi, cuốn những thánh tử kia vào trong, sau đó dùng tốc độ không gì sánh kịp, biến mất vô tung.

...