Chương 307


...

Hoắc Mang thoáng ngừng thở, nét mặt khá nghiêm trọng: "Không thì sao hết! Nhìn cô ấy quá trẻ, cậu có nên suy xét lại không? Nếu không có sự che chở của cậu, con gái tầm tuổi này sẽ đi đứng rất khó khăn trong gia tộc."

Lời này không phải nói quá. Là gia tộc đứng đầu Parma, Thương thị đã tranh đấu nhiều năm, chỉ tính riêng dòng thứ thôi đã mười mấy chi, nếu họ cùng chung tay làm khó nhà chính, không khác nào một trận đấu sống còn.

Trong tình hình như vậy, một cô gái xinh đẹp có thể làm được gì?

Nếu thật sự xảy ra tranh chấp, nói không chừng sẽ sợ hãi bật khóc.

Nhìn nét mặt lo lắng của Hoắc Mang, Thương Úc đứng chắp tay, sâu trong đáy mắt là vẻ nghiền ngẫm: "Hoắc Mang, đừng xem thường người của tôi."

Hoắc Mang liếc mắt, sau mấy bận đắn đo, cuối cùng nuốt lại lời đã đến bên môi.

Anh ta tiếp tục ra ngoài cửa, nhìn Thương Úc, gật đầu nói: "Tự cậu hiểu rõ là được, tôi không hỏi thêm. Tối hẹn gặp đi, ai nấy cũng đang chờ cậu."

"Được." Có được cái gật đầu đồng ý của Thương Úc, Hoắc Mang không chần chừ thêm, sải bước rời khỏi biệt viện....

Nửa giờ sau, hai người ăn sáng xong, đoàn xe của Vệ Ngang cũng đến.

Từ biệt viện đến nhà chính mất khoảng bốn mươi phút chạy xe.

Mười giờ kém mười, nhà chính Thương thị đã gần ngay trước mặt.

So với kiến trúc châu Âu xa hoa của biệt viện thì nhà chính ở bờ biển phía Tây Nam lộ ra phong cách cổ xưa tĩnh lặng.

Có lẽ đã qua nhiều năm tháng, kiến trúc villa Âu Mỹ mang cảm giác xa xưa, tường trắng ngói vàng lộ rõ dâu bể của năm tháng.

Đoàn xe lái vào nhà chính, chạy thêm bảy tám phút mới dừng trước cửa villa ba tầng.

Lúc này Lê Tiếu cũng dần phát hiện, diện tích nhà chính rộng hơn cả biệt viện, mà phong cảnh còn kỳ lạ lôi cuốn.

Hồ nhân tạo, vườn sinh thái, khu nghỉ dưỡng, nhà thờ, thậm chí trên lối đi còn có sân đua ngựa.

Một vị quản gia nét mặt hiền hòa mặc đồng phục màu xám đứng ở cửa nghênh đón.

Thấy Thương Úc xuống xe, ông lập tức mỉm cười tiến đến: "Cậu Cả, ông chủ đang chờ hai người ở Thủy Uyển."

Thương Úc đáp lại quản gia rồi dẫn Lê Tiếu và ba trợ thủ vào vườn sau.

Đoàn người băng qua hành lang dài phía sau villa đi đến đài câu cá gần Thủy Uyển.

Ở đằng trước, Thương Tung Hải mặc đồ thoải mái ngồi trên ghế mây trước đài câu cá, bên cạnh có bệ trà, tay cầm cần câu, dáng vẻ an nhàn thích ý.

Nghe tiếng bước chân, ông chậm rãi nhìn sang, nét mặt hiền lành cười nói: "Cháu gái, lại gặp nhau rồi."

Vẫn là lời dạo đầu quen thuộc, Lê Tiếu đi đến cạnh ông, lễ phép chào hỏi: "Bác Thương, đã lâu không gặp."

Dứt lời, cô liếc mắt với Lạc Vũ, đối phương vội vàng đưa hộp Venus ra.

Lê Tiếu nhận lấy đưa đến trước mặt Thương Tung Hải: "Lần đầu đến Parma làm phiền, cháu có món quà nhỏ cảm ơn bác trai chiêu đãi."

Lời nói khách sáo và tận tâm, dễ dàng nhận ra sự tôn trọng của Lê Tiếu đối với ông.

Thấy vậy, Thương Tung Hải cười nhìn cô: "Con bé này khách sáo quá. Bên trong là gì?"

Lê Tiếu vừa nói vừa mở hộp ra, quản gia ở bên cạnh vội nhận lấy, nhìn qua rồi cúi người nói với Thương Tung Hải: "Thưa ngài là một cặp cối mài và chày mài."

Trong hộp, cối mài và chày mài long lanh dưới ánh nắng.

Thương Tung Hải nhìn thoáng qua, dường như rất hài lòng, vẫy tay bảo quản gia lui đi, chỉ vào ghế mây nói: "Cháu thật có lòng, không dễ tìm được cối mài và chày mài bằng mã não. Ngồi xuống nói chuyện, ở đây không có người ngoài, không cần phải câu nệ."

Thương Úc và Lê Tiếu ngồi lên ghế mây, quản gia cất hộp xong tiến đến rót hai tách trà.

Lê Tiếu cảm ơn rồi nâng tách cúi đầu nhấp một ngụm.

Động tác của cô như đang uống trà, nhưng thực tế đang lén quan sát xung quanh.

Trong mấy giây ngắn ngủi, Lê Tiếu đã nắm rõ. Xung quanh Thủy Uyển có không dưới mười người đang ẩn núp.

Khúc quanh hành lang, sau hòn non bộ, cả lầu trúc hai tầng cách đó không xa, nơi nào cũng có người ẩn núp, hẳn là đang âm thầm bảo vệ Thương Tung Hải.

Lê Tiếu mím môi nhấp trà, dời mắt như có điều suy nghĩ.

Chỉ câu cá trong vườn sau ở nhà đã canh giữ nghiêm cẩn như vậy, đủ để thấy nội bộ gia tộc Thương thị nguy cơ trùng trùng.

Lúc này, một quyển sách viết tay màu nâu được đặt trên bàn trà bằng trúc.

Lê Tiếu hé mắt đúng lúc thấy Thương Úc dời tay, Mà Thương Tung Hải ở đối diện buông cần, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thương Úc: "Chịu giao nó cho ba rồi?"

Thương Úc dựa vào lưng ghế mây, nhếch môi: "Trước đó ba đã nhìn qua bản scan rồi, giờ có thể đọc cho cô ấy nghe bản gốc."

Thương Tung Hải cầm sách lên lật vài trang, chẳng được mấy giây sau đã khép lại: "Trước hết để quyển tự truyện này ở chỗ ba, đợi ba nghiên cứu kĩ lưỡng rồi đọc cho hai đứa nghe."

Ngay lúc này, Thương Úc nheo mắt lại, ngón tay vuốt ve miệng tách, hỏi ngược lại đầy thâm ý: "Ba là một trong số ít người đọc hiểu chữ viết khởi nguyên của Parma, còn cần phải nghiên cứu sao?"

Thương Tung Hải nhìn sách viết tay, hời hợt liếc Thương Úc: "Con không tin ba sao?"

"Không dám." Thương Úc gật đầu nhưng ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa lại nhìn Thương Tung Hải tỏ rõ không tin.

Cuộc đối thoại này của hai ba con họ, Lê Tiếu không thể chen vào.

Trước mặt Thương Tung Hải, cô thật không dám khinh nhờn. Bụng dạ người nắm quyền Thương thị sao cô có thể nhìn rõ được, chỉ có thể được bước nào hay bước đó.

Trong thời gian nửa tách trà, Thương Tung Hải bỗng nghiêng đầu dặn dò quản gia: "Ông dẫn con bé đi dạo vườn sau, lần đầu con bé đến đây, đừng thất lễ."

Quản gia vội khom người đáp, cười tủm tỉm nhìn Lê Tiếu, đưa tay hướng về phía đường mòn lát đá: "Cô Lê, mời đi bên này. Trước hết tôi dẫn cô đi dạo quanh nhà thờ vườn sau, phong cảnh ở đó tuyệt nhất."

Lê Tiếu hiểu rõ ý đồ của Thương Tung Hải, hẳn là có lời muốn nói riêng với Thương Úc.

Cô không từ chối, gật đầu với ông rồi đứng dậy đi theo quản gia.

Thương Úc liếc mắt với Lạc Vũ, ý tứ rất rõ, bảo cô ta theo bảo vệ Lê Tiếu.

Khi Lê Tiếu đi xa rồi, Thương Tung Hải mới thôi cười, nét mặt trầm tĩnh hẳn: "Con có gì muốn nói với ba không?"

Thương Úc bắt tréo chân, nghe câu hỏi của Thương Tung Hải thì thoáng ngừng động tác vuốt viền tách, nhíu mày rậm, nói những lời đáng kinh ngạc: "Cô ấy sẽ là con dâu tương lai của ba, cũng là bà chủ đời sau của Thương thị."

Anh vừa dứt lời, xung quanh vô cùng yên ắng. Trừ tiếng nước trong ao chảy róc rách ra không còn gì nữa.

Đôi mắt Thương Úc sâu thẳm không thấy đáy, tư thế ngồi rõ ràng rất biếng nhác nhưng lời nói lại trịnh trọng rõ ràng.

Thương Tung Hải im lặng rất lâu, lâu đến mức khi Lưu Vân và Vọng Nguyệt cho rằng ông cụ sẽ nổi giận thì tiếng cười nhạt của ông vang lên: "Con đấy, bao nhiêu năm qua mới làm được một chuyện để ba vui mừng."

...