Chương 235: Thẻ vàng chí tôn hiếm thấy


...

Thương Úc phả khói mù, chỉ "ừ" một tiếng tiếc chữ như vàng.

Nghe thế, Thu Hoàn hứng khởi, vội thu chân, cánh tay phải chống đầu gối, chồm người tới Thương Úc, đề nghị: "Vậy cậu có muốn tra thử ai đã bỏ ra hai trăm triệu mua măng sét không? Tôi tò mò quá đi, không biết tài khoản nhà ai rủng rỉnh như vậy nữa."

Trước giờ Hội đấu giá Venus không thiếu tin tức hay ho, nhưng chuyện dốc hai trăm triệu ra mua măng sét thì thật hiếm thấy.

Dù gì bỏ tiền mua một chiếc bình sứ Thanh Hoa cũng đáng giá hơn măng sét.

Thương Úc gạt tàn thuốc, nhìn nét mặt hóng hớt của Thu Hoàn, lời ít ý nhiều: "Muốn tra thì tự mà làm."

Thu Hoàn cười nhạt bĩu môi, lại nằm ườn trên sofa, lẩm bẩm: "Nếu tôi có quyền hạn thì đã sớm thăm dò rồi."

Cả phòng đấu giá Venus chỉ có hai vị hội viên chí tôn. Trừ Thương Úc ra thì người kia chưa từng ra mặt, không biết đó là nam hay nữ.

Thu Hoàn cảm thấy thật lãng phí tài nguyên.

Nghe nói quyền hạn hội viên chí tôn ở Venus cao đến bất thường, thậm chí có một quy định bất thành văn là chỉ cần món đồ đấu giá mà hội viên chí tôn ưng ý thì những người khác đừng hòng tranh.

Vì không tranh lại đâu!

Hội viên chí tôn người ta có tiền, nếu không cân nhắc bằng trăm triệu thì dùng đến tỷ hay chục tỷ nói chuyện.

Với hội viên chí tôn mà nói, dù có tán gia bại sản để mua một món trân phẩm thì cũng chỉ là chuyện vặt mà thôi.

Thu Hoàn càng ngẫm càng thấy đáng tiếc. Quyền hạn của hội viên chí tôn tốt như vậy, Thiếu Diễn lại chưa từng dùng đến, đúng là phí của trời.

Anh ta im lặng mấy giây rồi lại đến cạnh Thương Úc, bàn bạc: "Nếu không thì... cậu để người ta tra thử đối phương là nam hay nữ thôi. Tôi đoán rất có thể là nữ, măng sét đắt như vậy, đàn ông như tôi chẳng hứng thú đâu. Thế nên... để tôi xem tí đi?"

Anh ta vừa dứt lời, Thương Úc nâng tay kẹp điếu thuốc lên, nhíu mày: "Yên lặng đi."

Thu Hoàn đang nóng nảy muốn văng tục: "..."...

Mới đó đã chín giờ rưỡi, mười chín món đồ đấu giá đã thống nhất giá cả.

Con số tổng đã quá năm tỷ.

Món đồ đấu giá cuối cùng - "Tự truyện Thần cổ phiếu" rốt cuộc cũng chào sân.

Phòng đấu giá vốn ồn ào lập tức lặng như tờ.

Mọi người đều nhìn về người điều khiển đấu giá, ánh mắt lưu luyến trên màn hình giới thiệu món đồ.

Món đồ này bị bỏ qua ba lần, hôm nay lại xuất hiện ở Venus, sớm thu hút sự tò mò và chú ý của người đấu giá.

Thậm chí có người đã chuẩn bị đầy đủ tiền để đút túi quyển tự truyện này.

Vì nó quá hiếm lạ.

Vẻ mặt của người điều khiển đấu giá khá câm nín, vì ông thật không biết nên giới thiệu quyển tự truyện không có lai lịch này thế nào.

Hội trường yên ắng vài giây, người điều khiển cắn răng, tỉnh lược tất cả những lời rườm rà, vào thẳng chủ đề: "Món cuối cùng, bản độc nhất của quyển "Tự truyện Thần cổ phiếu, giá khởi điểm năm mươi triệu, bắt đầu ngay bây giờ."

Người điều khiển đấu giá vừa dứt lời, bầu không khí được đẩy lên cao trào.

Vô số người tranh nhau giơ thẻ, tiếng báo giá thi nhau vang lên.

Chú Tông ngồi hàng đầu nhìn ra sau, trong lòng chợt kích động. Cô Lê nói không sai, quyển tự truyện này vào Venus thật sự là để người ta tranh cướp.

Ba lần bị bỏ qua dường như không hề tồn tại.

Chưa đến năm phút, số người giơ thẻ càng lúc càng nhiều, giá quyển tự truyện này đã tăng vọt lên ba trăm triệu.

Chú Tông chưa giơ thẻ, vẫn chờ nghe chỉ thị trong tai nghe.

Thêm mấy phút nữa, giá tiếp tục tăng, nhưng người theo đã giảm nhiều.

Những người ngồi đây đều là hội viên sơ cấp và trung cấp, tiền vốn còn lại cùng lắm là mấy trăm triệu, thật sự không gồng nổi tốc độ tăng giá của quyển tự truyện này.

Số người nâng thẻ không đến mười, mà mức giá tăng cũng càng lúc càng thấp.

Có người kêu: "Bốn trăm ba mươi triệu."

Hiện trường thoáng yên lặng, ngay sau đó có người theo giá: "Bốn trăm ba mươi lăm triệu."

Hiện trường lập tức xì xào bàn tán.

"Lão Đới à, tự truyện về tay rồi nhớ cho chúng tôi chiêm ngưỡng đấy."

"Phải đấy, phải đấy, để chúng tôi xem kỹ, rốt cuộc quyển tự truyện này có lai lịch gì."

Người trung niên được gọi là lão Đới mím môi, vẻ mặt kiêu ngạo, gật đầu nói: "Ừm, được."

Mọi người thấy ông phản ứng như vậy thì không khỏi ngầm chế giễu: "Lão Đới là kẻ ngu lắm tiền, bỏ hơn bốn trăm triệu ra mua quyển tự truyện rách nát, còn đắc ý nữa chứ."

"Cũng không thể nói thế, quyển tự truyện này có thể vào được Venus thì hẳn cũng có lai lịch lắm."

"Ôi, có lai lịch thì đã sao, giá này cao quá rồi."

"Nói thật thì lẽ nào mọi người không nhận ra, cho đến giờ, hội viên cao cấp vẫn chưa ra giá? Cả họ cũng không tranh, đồng nghĩa với việc tự truyện này căn bản không có giá trị, chúng ta tự high ở đây làm gì?"

Câu nhắc nhở này khiến người xung quanh cảm thấy rất có lý, vội gật đầu hùa theo.

Ở Hội đấu giá Venus, hễ là đồ mà hội viên cao cấp hay chí tôn ra tay thì chắc chắn là hàng ngon. Nhưng nếu họ chẳng mấy quan tâm thì đủ chứng minh món đồ đấu giá không có giá trị.

Vì vậy những người đấu giá không tăng giá được nữa chợt thấy yên tâm, bắt đầu xem cuộc vui. Mà lão Đới hét giá bốn trăm ba mươi lăm triệu bắt đầu túa mồ hôi.

Đúng lúc này, người điều khiển đấu giá đang lặp lại con số đấu giá lần hai, chú Tông chậm rãi giơ thẻ: "Năm trăm triệu."

Có người hít một hơi lạnh, nhìn về phía chú Tông, không ít người bật cười.

Ồ, lại là hội viên cao cấp bỏ hai trăm triệu ra mua cặp măng sét.

Có tiền, có tiền thật!

Nhưng ngay sau đó, vì hội viên cao cấp ra giá nên phương hướng bàn luận món đồ này lại thay đổi.

Vậy là sẽ không có ai giơ thẻ kêu giá nữa rồi.

Dù bên trong quyển tự truyện có chứa kim ốc thì cũng không ai tranh cướp.

Sao mà cướp lại hội viên cao cấp được, bỏ đi.

Chú Tông cầm thẻ vỗ đùi, xem ra tối nay cô Lê lại có thể được như mong muốn rồi.

Ngay lúc này, người điều khiển đấu giá cũng hốt hoảng, ánh mắt nhìn chú Tông lập tức vô cùng cung kính, nâng búa nhỏ, nhanh chóng lặp lại: "Năm trăm triệu lần thứ nhất."

"Năm trăm triệu lần thứ hai."

"Đợi đã..."

Bỗng dưng hai cánh cửa gỗ khép kín của phòng đấu giá bị người bên ngoài đẩy ra.

Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Tổng Giám sát của Hội đấu giá Venus nâng khay, bước chậm rãi đến trước người điều khiển đấu giá.

Trên khay là thẻ vàng chí tôn hiếm thấy màu đen của Venus.

Người điều khiển đấu giá ngẩn người, hiện trường cũng ngây ra.

Đã hơn nửa năm hội viên chí tôn không ra tay, lần này lại tái xuất giang hồ vì một quyển tự truyện?

Tổng Giám sát của Venus cung kính cầm thẻ trên khay đưa cho người điều khiển.

"Chuyện này..." Người điều khiển đấu giá đặt búa xuống, đỡ lấy thẻ trong lòng bàn tay, từ từ bình tĩnh lại, kích động cao giọng hỏi người đấu giá dưới bục: "Các vị, chí tôn đã xuất hiện, còn ai muốn tăng giá không?"

Ai dám?

Rảnh sao?

Tổng Giám sát đã đưa ra thẻ vàng chí tôn hiếm thấy, đồng nghĩa với việc chắc chắn nó thuộc về người đó.

Vì dù có ra giá bao nhiêu, thẻ hội viên chí tôn sẽ tăng giá theo bội số.

Mình ra một tỷ, người ta hai tỷ, cứ tăng như vậy cho đến khi theo không nổi mới ngừng.

Cả chú Tông đang tự đắc cũng khiếp sợ, vội nhắc nhở Lê Tiếu qua tai nghe: "Thưa cô, tiêu rồi, chí tôn ra tay rồi."

...