Chương 156: Một Triệu Chứng Của Bệnh Rối Loạn Nhân Cách


...

Sau khi Lưu Vân rời khi, vừa khéo Thương Úc cũng xuống lầu quay lại phòng khách.

Tóc con trước trận lòa xòa, mặt mày mỏi mệt.

Lê Tiếu làm ổ trên sofa đối diện với anh, nghiêng đầu quan sát: “Diễn gia, có phải tối qua anh không ngủ?"
Lúc này, anh khom lung ngồi xuống, bắt tréo chân, nâng tay đặt cùi chỏ lên lưng ghế, hơi ngang đầu: “Có ngủ trên máy bay.

"
"Vậy anh muốn ngủ bù không? Lát nữa em!.

"

Cô còn chưa dứt lời, anh đã hé mắt nhìn cô, hỏi: “Không muốn ở cạnh anh?"
Lê Tiếu: “! " Đây là ý của cô à?
Thấy cô không nói gì, Thương Úc chậm rãi khép mi mắt, giọng nhàn nhạt: "Có việc thì đi đi.

"
Hình như tâm trạng rất không vui đấy! Lê Tiếu đẩy gối ôm ra, thong thả đứng dậy, đến cạnh anh ngồi xuống: “Diễn gia, hình như em đâu có nói phải đi! "
Xem như vừa rồi đúng là có tính rời đi thật, nhưng mục đích cũng vì muốn anh có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng khi anh chau mày hỏi ngược lại, Lê Tiếu lập tức bỏ ý định đó.

Môi anh hơi nhếch, đuôi mắt nhướng lên nhìn Lê Tiếu: “Không bận à?"
“Không bận gì hết, em rảnh lắm.

" Lê Tiếu biết nghe lời.

Nét mặt tăm tối của anh dần giãn ra, một tay vòng qua sau gáy Lê Tiếu, dùng ngón tay cuốn quanh lọn tóc rồi nói: "Kỹ năng đánh nhau học từ Lê Tam à?"
Cả nhà họ Lê chỉ có Lê Tam là bản lĩnh không tệ.

Lê Tiếu chống cùi chỏ lên tay vịn sofa, nhìn Thương Úc rồi gật đầu: “Phải, năm đó sau khi bị bắt cóc, em đã học được chút kỹ năng tự vệ từ anh Ba.

"
Cô bé khiêm nhường rồi.

Xem trong camera giám sát tối qua thì từng chiêu thức của cô không chi đơn giản là tự vệ.


Thương Úc nhìn ngắm cô, mấy giây sau trầm giọng hỏi: “Trước kia em từng sống ở biên giới?"
Ánh mắt Lê Tiếu lóe lên, sau một hồi im lặng, cô vẫn đáp: "Phải.

"
Cô không nhiều lời, mà ánh mắt của Thương Úc cũng trở nên sâu sắc khó lường.

Anh đã từng cho điều tra Lê Tiếu, nhưng tất cả tin tức về cô không có ghi chép về cuộc sống ở biên giới.

Sở dĩ anh hỏi cầu này là vì kỹ xảo cận chiến của Lê Tiếu tối qua chỉ có ở biên giới.

Nếu chỉ từng dừng chân ghé lại biên giới, cô không thể học được tỉnh túy trong những chiêu thức kia.

Không lâu sau, Thương Úc dời tầm mắt khỏi gương mặt Lê Tiếu, môi mỏng khê nhếch, ý tứ sâu xa.


Bốn giờ chiều, Lê Tiếu thừa lúc Thương Úc còn ngủ, để lại mảnh giấy cho anh rồi lái xe rời khỏi biệt thự.

Rõ ràng anh đã mệt mỏi vô cùng, nhưng cứ không chịu nghỉ ngơi.

Đó gần như là một trạng thái cổ chấp.

Lê Tiếu vừa lái xe vừa nghĩ ngợi.


Vòng qua một đoạn đường núi, cô đỗ xe ven đường, lấy điện thoại ra gọi.

"Trong tay anh có bệnh nhân nào mắc chứng cố chấp không?"
Người ở Nam Dương đều biết, Thượng Thiểu Diễn cố chấp thành tính.

Lê Tiếu cũng chi cho rằng cách thức hành động của anh có chút cố chấp mà thôi.

Nhưng hôm nay cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Cộng thêm các biểu hiện của Thương Úc, ở phương diện nào đó, hình như chứng bệnh sẽ thể hiện rõ rệt hơn.

Người trong điện thoại lật ca bệnh trong tay: “Mức độ bị nhẹ hay nặng đều có.

Nhưng giờ không gọi là bệnh cố chấp mà là một triệu chứng của bệnh rối loạn nhân cách.

Cô hỏi điều này làm gì? Gặp phải chứng hoang tưởng sao?"
Lê Tiếu nhìn đường núi bên ngoài như có điều suy nghĩ, nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Cho tôi một bệnh án thể hiện những triệu chứng điển hình, càng sớm càng tốt.

".

...