...
Lúc này, Vọng Nguyệt đứng yên đó, nhìn giai nhân xanh lam đi vào văn phòng của Chủ tịch, cảm giác mình sắp bị chẻ đôi.
Anh ta thật không thể nào tưởng tượng được, ngày đầu đến công ty mà Lê Tiếu đã khiến dư luận xôn xao.
Đây là Tập đoàn Diễn Hoàng, công ty đứng đầu Nam Dương.
Khu vực CBD trọng yếu tụ tập các loại nhân tài giờ rồi loạn cả lên chỉ vì sự xuất hiện của cô.
Vọng Nguyệt hít sâu không ngừng, huých khuỷu tay vào người Lưu Vân: “Này, vừa rồi ở trên xe, tôi không nói gì quá chứ?"
Nếu anh ta sớm biết giai nhân kia là Lê Tiếu của lão đại, dù có nghẹn chết cũng không dám hé hé tiếng nào.
Lưu Vân nhìn Vọng Nguyệt bằng ánh mắt sâu xa: “Không có."
Vọng Nguyệt thở phào, nhưng ngay sau đó lại rụt vai.
Lưu Vân thương hại vỗ nhẹ với anh ta bổ sung: “Cậu chỉ nói, nếu giai nhân này ảnh hưởng đến bầu không khí công sở thì để bộ phận nhân sự sa thải đi.
Dùng góc độ công tác mà nói thì đúng là không hề quá đâu."
Dứt lời, Lưu Vân thong thả đi về văn phòng của mình.
Vọng Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương, hận không thể đốt thành hai cái lỗ thủng.
Ai mướn cậu dùng góc độ công việc hả?
...
Lê Tiếu theo sau Thương Úc vào phòng.
Ánh nắng men theo cửa sổ sát đất rọi lên sàn, làm cả căn phòng ấm áp hẳn lên.
Anh chậm rãi đi đến bàn làm việc.
Áo sơ mi ôm sát đầu vai, trong mơ hồ còn có thể nhìn ra được đường cong hoàn mỹ.
Lê Tiếu chắp tay say lưng, nhìn anh không chớp mắt, nhếch môi cười khẽ: “Diễn gia, hôm nay an bài công việc thế nào?"
Thương Úc liếc cách ăn mặc của cô, rồi ngồi xuống, một tay chống tay vịn: “Ngày đầu tiên đi làm có cảm nhận thế nào?"
Lê Tiếu ngẫm nghĩ rồi nhướng mày: “Khá tốt."
Câu trả lời quy củ, cô cảm thấy không có gì bắt bẻ.
Nhưng nét mặt Thương Úc không hề dịu đi.
Tuy rằng nhìn qua có vẻ thản nhiên tùy ý, nhưng mức độ đôi môi mím lại thì có vẻ như...!không tùy ý cho lắm.
Anh chậm rãi bẻ cổ tay áo sơ mi, đuôi mắt rũ xuống, trông không được vui: “Quan hệ với đồng nghiệp thì thế nào?"
Quan hệ với đồng nghiệp?
Lê Tiếu thoáng nghĩ đến thư ký lễ tân tầng 101: "Cũng được lắm, rất nhiệt tình."
Đưa sổ tay nhân viên, còn dẫn cô đi làm quen với hoàn cảnh công ty, đây đúng là nhiệt tình mà nhỉ?
Nhưng, ngay khi cô vừa dứt lời, trong căn phòng rộng rãi xa hoa lại dấy lên cảm giác áp bức vô hình.
Đến từ Thương Úc.
Lê Tiếu vốn luôn nhạy bén với cảm giác nguy hiểm.
Cô nhíu mày, đánh giá đôi mắt tới tăm sâu thẳm của anh.
Dù anh chẳng nói gì, nhưng lại lộ ra cảm giác lạnh buốt xương.
Bàn về khí thế thì Lê Tiếu cảm giác mình không bằng, cô nghi ngờ mình lại chọc anh giận nữa rồi.
Nhưng nguyên nhân là gì?
Lê Tiếu cụp mắt, quét một vòng trên người mình.
Ăn mặc rất chin chu nghiêm túc mà?
Ánh mắt cô lóe lên, người nhích về phía trước: “Diễn gia, tôi..."
Cô còn chưa nói hết, anh đã bấm số nội bộ, nhìn cô chằm chằm, dặn dò trong điện thoại: “Khiêng bàn của trợ lý đặc biệt vào văn phòng tôi.
Còn nữa, chuẩn bị thẻ cho thang máy chuyên dụng.
Những nhân viên bàn tán trong nhóm công tác những chuyện không liên quan đến công việc hôm nay đều trừ 10% lương cuối tháng."
Lê Tiếu vô tội nhìn Thương Úc, chi ngón trỏ lên vai mình: “Diễn gia, bàn làm việc của tôi đặt
trong phòng anh sao?"
Vậy cô làm sao có thể yên tâm thực tập được đây?.
...