Chương 338


...

Trong phòng khách, mọi người đều theo nhìn Lê Tiếu và Đường Dực Đình.

Đến khi hai người biến mất khỏi cầu thang, Thẩm Thanh Dã lập tức hỏi: "Anh Lệ, bạn gái anh đấy à?"

Vân Lệ ngồi bắt tréo chân trên sofa đơn, lạnh lùng liếc qua: "Bớt nói linh tinh đi!"

Thẩm Thanh Dã chớp mắt: "Ồ, hiểu rồi."

Không biết đối phương hiểu gì, nhưng Vân Lệ cũng chẳng buồn hỏi, nhướng mày nhìn Thương Úc: "Tối nay xảy ra chuyện gì thế? Cô gái bị bắt cóc đó là người quen à?"

"Ừ."

Thương Úc bắt tréo chân, cúi đầu nhìn quần tây đầy cát bụi, mày rậm hơi nhíu.

Còn Thẩm Thanh Dã thì lập tức ngoắc Bạch Lộ Hồi đang đứng nghiêm cạnh mình: "Cậu báo lại tin của Lục Cục đi."

Vân Lệ lập tức nghiêng đầu, lắc mũi chân, hăng hái hỏi lại: "Lục Cục?" ...

Phòng ngủ trên tầng.

Lê Tiếu kéo Đường Dực Đình đến cửa phòng tắm rồi nói: "Cậu tắm trước đi, mình tìm quần áo cho cậu."

Đường Dực Đình ngập ngừng, liếc phòng tắm một cái, muốn nói lại thôi.

Thấy vậy, Lê Tiếu đẩy lưng đối phương, chọc ghẹo: "Vào đi, an toàn lắm."

Đường Dực Đình bị buộc tiến về trước hai bước, quay đầu nhìn Lê Tiếu: "Cậu... không đi sao?"

"Không đi, mình ở đây chờ cậu."

Đường Dực Đình nghe vậy mới kéo cửa phòng tắm bước vào.

Di chứng sau khi bị bắt cóc, thần hồn nát thần tính.

Không bao lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Lê Tiếu lấy mấy bộ đồ trong tủ treo quần áo, lại nhìn tủ đầu giường trống rỗng, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Cô định xuống phòng bếp lấy ít thức ăn cho Đường Dực Đình, không biết sao đối phương có thể chịu đựng nổi quãng thời gian bị bắt cóc này.

Lê Tiếu ra ngoài cửa, vừa xoay người đóng cửa lại thì bỗng dưng eo bị nắm chặt.

Cô bị lôi ra sau hai bước, sống lưng va phải lồng ngực rắn chắc của người nào đó.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang ghì chặt eo mình, mắt hiện ý cười, quay đầu nhìn: "Sao anh lại lên đây?"

Trong hành lang sáng sủa, ánh đèn ấm áp trên đầu rơi vào đáy mắt Thương Úc, ánh lên vẻ âm u sâu thẳm.

Trên người anh vương mùi cát bụi, sơ mi đen cũng không được chỉnh tề, trên đầu vai dính đầy hạt cát nhỏ.

Lê Tiếu xoay người, co ngón tay phủi bụi thay anh.

Khi cô ngửa đầu lên, anh lại ép sát hai bước, ấn cô lên vách tường: "Sao tối nay lại hành động đơn độc?"

Giọng Thương Úc rất khàn, cánh tay ghì eo cô dần thêm chặt.

Lê Tiếu dựa tường, cảm nhận cơ thể lấn tới của anh, khẽ hít một hơi, giơ tay đặt lên vai anh, giải thích: "Tiệc nhà chính rất quan trọng, em không muốn chuyện vặt này kinh động đến anh."

"Lê Tiếu, không điều gì quan trọng hơn em."

Ngón tay Thương Úc nắm lấy cái cằm xinh đẹp của cô, ánh mắt di động trên mặt cô, trong chớp mắt đã nhìn thấy vết bầm đỏ tím bên môi.

Ánh mắt anh tập trung vào đó, nặng nề âm u, ngón cái nhẹ nhàng ma sát, anh im lặng mấy giây rồi thập giọng khàn khàn nói: "Do anh sao?"

Lê Tiếu nắm ngón tay anh, liếm môi lắc đầu: "Không phải, là Ôn Thời đánh."

Dứt lời, cô thấy trước mắt tối sầm, cánh môi lành lạnh của Thương Úc đã hôn lên khóe môi cô.

Anh không dùng sức, cũng không chuyên chế, chỉ liếm nhẹ vết thương của cô, động tác êm ái quá đỗi dịu dàng.

Lê Tiếu nuốt nước bọt, nín thở.

Khác hẳn những lần hôn trước, rõ ràng không tiến sâu, nhưng càng khiến người ta động lòng.

Tóc rối lòa xòa dưới xương lông mày của anh nhẹ nhàng lướt qua trước mắt, dường như càng lộ ra vẻ mập mờ và khiêu khích...

...