...
Chỉ cần có muốn…
Tim Lê Tiếu như ngừng đập một giây, ánh mắt kinh ngạc mơ hồ.
Lúc này Thương Úc hơi híp mắt lại, nghiêng người về phía trước, giọng nói mê hoặc như thuốc độc, cong môi hỏi: “Cho tôi biết, cô có muốn không?”
Lê Tiếu nhướng đuôi mày, cố găng xem nhẹ gương mặt đẹp trai khiển tim mình đập loạn, thành thật trả lời: “Dĩ nhiên muốn, Diễn gia có thể giúp tôi sao?“
Anh mắt anh rơi vào bờ vai cô, môi mỏng nhếch lên: “Vậy tôi sẽ giúp cô đạt được như ý”.
Lê Tiếu còn muốn hỏi thêm thì bị tiếng bước chân sau lưng đột nhiên cắt ngang
Anh Ba Lê Thừa đang vội vã đi tới bên cạnh cô.
Khí chất hai người đàn ông này ngang nhau, chiều cao cũng không ai thua kém ai.
Lê Thừa khoác tay lên vai Lê Tiếu ý tứ bảo vệ cổ bên người.
Sau đó anh nhìn Thương Úc, giọng điệu hàm ý đọ sức: “Diễn gia nói được như ý, chính là để em trai mình ăn hiếp em gái tôi?”
Thật ra Lê Thừa không biết Lê Tiếu và Thương Úc đang nói chuyện gì, nhưng anh nghe được rất rõ ràng cái câu "được như ý“.
Tuy rằng chưa từng gặp gỡ đụng chạm, nhưng Lê Thừa biết rõ Thương Thiếu Diễn không phải là người dễ dàng phát lòng từ bi.
Những năm nay, sự tích của anh ta ở Nam Dương lưu truyền khắp nơi.
Cho dù Lê Tam biên giới thủ đoạn máu lạnh cũng không dám đá chọi đá với anh ta.
Lê Tiếu ngầm hiểu sự bảo vệ của Lê Thừa, mỉm cười rồi nhìn Thương Úc, muốn biết anh sẽ đáp lại như thế nào.
Mà lúc này Thương Úc lại đang lạnh nhạt nhìn về phía góc vườn hoa, thấy Thương Lục khoát tay, dựa vào vai tài xế, dáng vẻ tiều tụy đau yếu.
Chẳng mấy chốc, anh thu hồi ánh mắt, đút tay vào túi quần, tàn nhẫn vô tình nói: “Chuyện nó làm thì sẽ tự mình gánh lấy hậu quả.”
Lê Thừa nghi ngờ cau mày, “Thật vậy sao?”
Thương Úc lãnh đạm không nhìn nữa, xoay người im lặng rời đi.
“Anh… anh Cả, e rằng em không xong rồi…”
Thương Lục thở không ra hơi lẩm bẩm với bóng lưng của anh Cả mình, nói xong lại bám chặt lấy cánh tay của tài xế, cảnh giác nhìn Lê Thừa chằm chằm.
Anh ta đã từng nghe qua, Lê Tam của nhà họ Lê là cao thủ tung hoành ở biên giới!
Nếu hôm nay anh Cả bỏ mặc anh ta, có phải anh ta sẽ bị ngũ mã phanh thay bởi đám hầu gái tại nhà họ Lê không?
F*ck!
Anh Cả, cứu mạng!
Thương Lục kéo tài xế, vội vã chạy loạng choạng ra cửa lớn.
Mà Lê Tiếu thì dựa vào vai anh Ba, như cười như không nhìn anh ta.
Trong lúc Thương Lục chưa lấy lại hơi, gấp gáp đi ra cổng chính nhà họ Lê, Lê Thừa nói với theo: “Thương Lục, còn nhiều thời gian, sau này chúng ta còn sẽ gặp lại.”
Ai sẽ gặp lại anh chứ!
Thương Lục chửi đổng, nhưng thật sự không còn sức, ra tới bên ngoài thì gần như phải dùng cả tay chân mới bò lên được ghế sau xe.
Hôn sự vốn nên bị hủy bỏ nay lại dường như rơi vào cục diện bế tắc.
Sau khi đoàn xe bên ngoài rời khỏi, Lê Thừa cúi đầu nhìn đỉnh đầu Lê Tiếu: “Em và Thương Thiếu Diễn đã nói chuyện gì?”
Ánh mắt Lê Tiếu vẫn còn lưu luyến bên ngoài cổng chính, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn Lê Thừa, vui vẻ nói, “Không có gì, chỉ là thì thầm vài câu thôi.”
“Thì thầm vài câu? Em và anh ta?” Lê Thừa trố mắt nhìn Lê Tiếu chằm chằm, cong ngón tay gõ một cái lên trán cô, “Em có chắc là thì thầm vài câu mà không phải là trăn trối vài lời không? Anh đã dặn em nhiều lần rồi, không được đi trêu chọc…”
Lê Tiếu ngáp dài một cái, nháy đôi mắt nai long lanh, khoát tay: “Biết rồi, biết rồi.
Em tới trường đây.”
“Nhóc kia, anh còn chưa nói xong…” Đáp lại Lê Thừa chỉ có động tác phất tay tùy ý của Lê Tiếu.
Bố già biên giới máu lạnh điên cuồng phiền não không thôi vì bị bỏ rơi.
Cô em gái này từ nhỏ đã tự có chính kiến, không sợ trời không sợ đất.
Nhưng nếu thật sự nó chọc phải Thương Thiếu Diễn thì chỉ sợ là cả nhà họ Lê cũng không thể nào bảo vệ được.
.
...