Chương 167


...

Lê Tiếu và Lạc Vũ không ở lại tiệm tang lễ quá lâu.

Chưa đến mười phút, hai người họ đã ra khỏi cửa.
Lạc Vũ thuận tay kéo rèm cửa cuốn xuống, vừa xoay người thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập kèm theo tiếng gọi: “Tiểu Lê, Tiểu Lê."
Lê Tiếu nhìn lại, là Mặc Tế đang bước nhanh đến.
Anh ta thở dốc, lúc đứng lại còn vỗ ngực liên tục: “Tiểu Lê, cuối cùng cũng tìm được em rồi."
"Có chuyện gì thế?"
Lê Tiếu tùy ý dựa vào cạnh cửa xe, liếc nhìn Mặc Tề đẫm mồ hôi trán, lạnh nhạt nhếch môi.

Mặc Tề cố ổn định hơi thở, mịt mờ liếc nhìn Lạc Vũ, sau đó tiến lên một bước nhỏ giọng với Lê Tiếu: “Là thầy bảo anh đến, vốn anh cũng không ôm hi vọng gì, không ngờ em ở đây thật."
Dứt lời, anh ta lau mặt, truyền đạt lại lời của Trọng Cửu Công: “Tiểu Lê, thầy bảo là thầy không mong em dốc lòng điều tra chuyện lần này, vì… đây là chuyện nhà của thầy."
Chuyện nhà?
Chuyện nhà kiểu gì mà đánh gãy cổ tay luôn?
Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, đã nhiều năm nay Trọng Cửu Công một thân một mình, chưa từng đề cập ông còn người nhà.
Lê Tiếu chớp mắt nhíu mày, nhìn gò má đỏ lên vì chạy nhanh của Mặc Tề: “Còn gì nữa không?"
Mặc Tề liếm môi khô, nhỏ giọng bổ sung: “À, thầy bảo không muốn em mạo hiểm.

Mấy năm nay thấy ở Nam Dương, trừ phi chính thầy bằng lòng, còn không thì không ai có thể thương tổn thấy được.

Thầy biết em muốn lấy lại công bằng cho thầy, nhưng có nhiều chuyện không thể dùng công bằng để nói..."
Giọng của Mặc Tề càng lúc càng nhỏ.
Thật ra thì anh ta cũng chẳng hiểu những lời này có hàm ý gì, nhưng thấy nói, chỉ cần thuật lại đúng sự thật cho Lê Tiếu, cô sẽ hiểu.
Suy cho cùng, Trọng Cửu Công cũng có chỗ khó xử riêng.
Lúc này, Lê Tiếu bắt được trọng điểm.
"Trừ phi chính thầy bằng lòng, còn không thì không ai có thể thương tổn thấy được."

Nói cách khác, lần này Cửu Công bị thương là do ông tự nguyện.
Lê Tiếu dựa vào cửa xe im lặng rất lâu, mặt càng lúc càng lạnh lùng.
Mặc Tề dè dặt gọi cô.

Lê Tiếu tỉnh táo lại, mi mắt rủ xuống che đi sự nóng nảy nơi đáy mắt: “Em biết rồi."
“Vậy em còn tiếp tục điều tra không? Thầy bảo anh phải có được sự cam đoan của em mới cho phép anh về, nếu không thầy sẽ trừ nửa năm tiền lương, bảo muốn anh đói chết.

Tiểu Lê à, em xem..."
Mặc Tề khẩn cầu, tuy có ý đùa giỡn, nhưng họ đều hiểu rõ, nếu Lê Tiếu không đồng ý, Cửu Công sẽ thật sự trừ lương anh ta.
Đừng thấy Cửu Công hiền lành, những chuyện liên quan đến nguyên tắc, ông cố chấp hơn bất kỳ ai.
Lê Tiếu im lặng một lúc rồi dời mắt khỏi người Mặc Tề, nhìn phía chân trời xa, giọng rất khẽ: “Được rồi, anh về đi."

Sau khi Mặc Tề rời đi, Lê Tiếu hít một hơi sâu, chậm rãi cúi đầu.
Lạc Vũ đứng chếch đối diện cô, nắng chiều buổi hoàng hôn rơi vào gò má và đầu vai cô.
Không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng độ cong khóe môi mím chặt nên không khó để đoán tâm trạng cô không tốt.
Lạc Vũ âm thầm đi đến cạnh cô, đứng mấy giây rồi hỏi: “Muốn lên xe không?"

Lê Tiếu thở dài, xoay người mở cửa xe bước vào.
Trên đường về, cô im lặng không nói gì, nhìn ra ngoài cửa, cả người toát lên vẻ lạnh lùng.
Lạc Vũ lái xe rời khỏi khu phố cổ Thành Nam.

Khi rẽ ra đường chính, cô ta mới cứng nhắc an ủi một câu: "Chắc Cửu Công không muốn cô mạo hiểm vì ông ấy."
Lạc Vũ chưa từng an ủi người khác.

Nhưng giờ tâm trạng của Lê Tiếu không tốt, theo bản năng, cô ta chỉ muốn nói những lời có thể giảm đi sự tập trung của Lê Tiếu.
Những năm gần đây đúng là Cửu Công gom được không ít mối quan hệ ở Nam Dương.

Những lời người thanh niên kia vừa rồi nói cũng phần nào có lý.
Trừ phi chính Trọng Cửu Công bằng lòng, nếu không người tổn thương ông không có chuyện nguyên vẹn trở ra..

...