...
Lê Tiếu thẳng thắn chẳng kiêng dè, cứ như đấm một cú thật mạnh vào tim Lạc Vũ.
Lạc Vũ dừng bước, nương ánh đèn nhìn Lê Tiếu: "Tôi..."
Lạc Vũ muốn phản bác, nhưng lời đến bên môi lại nuốt vào.
Vì kiếm cớ mãi mãi chỉ là kiếm cớ, tận sâu trong lòng cô ta rõ hơn ai hết, bản thân thật sự quá háo thắng.
Lê Tiếu xoay người lại nhìn vẻ mặt đặc sắc của Lạc Vũ, tiếp tục đâm dao: "Vì cô quá để ý thắng thua nên trong quá trình sát hạch đã mất đi tiêu điểm. Hôm nay nhiều lần cô phân tâm chú ý đến tiến triển của những người kia. Tính tình xốc nổi như vậy đã định trước thất bại."
Lạc Vũ lúng túng. Cô ta bướng bỉnh chuyển tầm nhìn, giọng nói cứng nhắc: "Kỹ năng không bằng người thì chính là không bằng người, cô Lê không cần phải bào chữa thay tôi..."
Rốt cuộc vẫn không muốn thừa nhận bản thân bị thắng bại che mờ lý trí, Lạc Vũ để lộ sự cố chấp cố hữu.
Lê Tiếu nhìn thẳng Lạc Vũ, ánh mắt sâu xa: "Cô thua thảm như vậy còn không chịu nhìn thẳng vào thực tế."
Lạc Vũ giật mình, những lời này còn hơn xát muối vào tim.
Dường như Lê Tiếu hơi thất vọng nên lắc đầu, xoay người trở về.
Xem như tự trò chuyện vậy.
Ở đằng sau, mắt Lạc Vũ lóe lên, hai tay cứng đờ bên hông, cô ta bỗng hít một hơi sâu, hỏi với theo Lê Tiếu: "Cô Lê, nếu đổi lại là cô, cô có thể thản nhiên đối mặt vậy không?"
Lê Tiếu dừng bước, nhìn Lạc Vũ bằng ánh mắt sâu xa: "Sao lại không thể? Cô không hiểu đạo lý qua khỏi đỉnh cao sẽ đến đáy sao?"
Dứt lời Lê Tiếu xoay người rời đi.
Lạc Vũ thì ngây người tại chỗ, mãi không thể tỉnh táo lại được....
Mấy phút sau, Lê Tiếu quay lại sân.
Dưới ánh đèn lờ mờ, dáng người cao lớn của Thương Úc hiện ra.
Anh đút một tay vào túi quần, cầm điện thoại như đang trò chuyện với ai. Lúc Lê Tiếu đến gần, anh vô cùng tự nhiên chìa tay ra với cô.
Lê Tiếu ung dung đến gần, nắm lấy tay anh, hai người dạo bước trên sân.
Thương Úc nói vào trong điện thoại: "Tạm thời tôi không quay lại, có chuyện gì cứ giao cho Truy Phong trước."
Cúp máy, Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn anh: "Phía Parma có việc sao?"
"Ừ, chuyện nhỏ thôi." Thương Úc cầm tay cô, trầm giọng đáp lại rồi nhìn về hướng sân cỏ lưng chừng núi: "Trò chuyện với cô ta thế nào nào?"
Lê Tiếu thờ ơ bĩu môi: "Không tới nỗi nào."
Thương Úc chợt cúi mắt, nhếch môi lên, hỏi lại sâu xa: "Chắc chứ?"
Lê Tiếu: "..." Đúng là không thể gạt anh điều gì.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, mấy giây sau mới thở dài, trả lời thành thật: "Không tốt không xấu, chỉ hơi cố chấp thôi."
Từ đỉnh cao rơi xuống đáy thì đúng là đả kích không nhỏ.
Thương Úc nhìn sân cỏ phía xa, đôi mắt sâu như biển, giọng lành lạnh: "Tối nay em lãng phí thời gian với cô ta quá nhiều."
Lê Tiếu ngẩn người, ngay sau đó nhìn thấy ánh mắt bất mãn của anh thì bật cười: "Diễn gia, anh ghen với cả Lạc Vũ à?"
Thương Úc hơi dùng sức nắm tay cô, híp mắt lộ vẻ nguy hiểm, cúi người hỏi: "Không được sao?"
"Được chứ, anh nói sao cũng được." Lê Tiếu nghênh đón ánh mắt của anh, biết lắng nghe cười đáp....
Nửa tiếng sau, đồng hồ điểm mười giờ khuya.
Lê Tiếu tạm biệt Thương Úc trước cửa biệt thự: "Thế em về đây, anh nghỉ ngơi sớm nhé."
Anh đứng cạnh, vuốt tóc cô: "Đợt nghỉ kế là khi nào?"
"Thứ Tư." Lê Tiếu ngẫm nghĩ rồi lại tiếc nuối nhún vai: "Nhưng thứ Tư em phải ghé bệnh viện, ông ngoại có cuộc giải phẫu."
Thương Úc im lặng mấy giây rồi hất cằm về phía xe chuyên dụng: "Biết rồi, em về đi."
Lê Tiếu vẫy tay, khi xoay người lại thoáng chần chừ, muốn hôn chào tạm biệt anh.
Ai ngờ cô vừa nghiêng đầu, anh đã cúi xuống, ghì mạnh eo cô, nắm gáy cô, hôn sâu.
Chắc thần giao cách cảm là thế này nhỉ?
Lê Tiếu ngửa đầu đáp lại, chân mày khóe mắt hiện lên ý cười xinh đẹp.
Hôn xong, Thương Úc cụng trán Lê Tiếu, hơi thở nóng bỏng phả vào khóe môi cô, dịu dàng nhắc nhở: "Có việc nhớ gọi điện thoại."
Hàng mi Lê Tiếu khẽ run, cô ngẩng nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, nhón chân hôn chóp mũi anh: "Anh cũng thế."
"Ừ, lên xe đi." Thương Úc vừa nói vừa dùng ngón cái lau ánh nước bên môi cô. Thấy vết thương nơi khóe môi cô đã khá mờ, sự căng thẳng ẩn giấu trong mắt cũng giảm đi.
Lê Tiếu chúc anh ngủ ngon rồi xoay người lên xe....
Hai hôm sau, thứ Ba.
Quan Minh Ngọc và Quan Minh Thần đến phòng thí nghiệm Nhân Hòa như đã hẹn.
Trong phòng họp, Lê Tiếu và Liên Trinh ngồi đối diện họ, trên bàn còn đặt báo cáo nghiên cứu gần đây.
Quan Minh Ngọc hồi hộp nhìn Lê Tiếu, dè dặt hỏi: "Cô Lê, có phải có vấn đề gì không?"
Lê Tiếu khẽ lắc đầu rồi lật tài liệu trong tay: "Không vấn đề gì, chúng tôi vẫn đang tiếp tục nghiên cứu. Tôi gọi cô đến là vì có chút việc cần xác nhận với cô."
Nghe được câu này, hai anh em họ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Quan Minh Thần vỗ vai Quan Minh Ngọc như trấn an, giọng hơi nịnh nọt: "Đã bảo em đừng hồi hộp, cô Lê lợi hại như vậy chắc chắn có thể chữa khỏi cho em."
Lê Tiếu hời hợt nhìn anh ta rồi lại nhìn tài liệu trong tay: "Xin lỗi, chúng tôi không thể bảo đảm chuyện này."
Quan Minh Thần: "..." Nịnh hơi lố rồi.
Liên Trinh dịu dàng cười, lên tiếng hóa giải lúng túng: "Anh Quan, chúng tôi thật sự không thể bảo đảm, nhưng chắc chắn sẽ dốc hết sức."
Quan Minh Thần gãi đầu, ngại ngùng đáp: "Tôi biết, phiền mọi người rồi."
Lê Tiếu ngước nhìn Quan Minh Ngọc, nói thẳng: "Hôm nay gọi hai người đến là muốn hỏi trước đó hai người sống ở nông thôn đúng không?"
Quan Minh Ngọc trả lời ngay không cần suy nghĩ: "Đúng vậy, ở thôn họ Triệu huyện Sầm."
Lê Tiếu chưa từng nghe qua, thấy Liên Trinh cũng lắc đầu nên hỏi tiếp: "Trong nhà trừ hai người ra còn ai nữa không?"
"Không còn." Quan Minh Ngọc mím môi lắc đầu: "Mười mấy năm trước, nhà cháy, ba mẹ mất trong trận lửa đó rồi, chỉ còn tôi với anh trai thôi."
Nhắc đến đây, nét mặt Quan Minh Ngọc hiện rõ đau buồn.
Lê Tiếu chau mày, nhìn đối phương như có điều suy nghĩ: "Vậy họ hàng khác thì sao?"
Quan Minh Ngọc vẫn lắc đầu: "Cũng không luôn. Ba mẹ tôi không phải người của thôn họ Triệu, nghe nói năm đó chỉ tạm thời dừng chân nơi đó, không có họ hàng gì cả."
Nghe Quan Minh Ngọc giải thích, Lê Tiếu trao đổi ánh mắt với Liên Trinh.
Không lâu sau, Quan Minh Thần không nén được hoài nghi, nhích người lại gần bàn, dò hỏi: "Cô Lê, thôn họ Triệu có vấn đề sao?"
...