Chương 452: Không chiến mà khuất phục người (4)


...

Ánh mắt của nàng nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Sao tôi lại phải biết rõ?

Tuyết Nữ lạnh nhạt nói:

- Anh là Tự Nhiên Chi Nguyên, có được năng lực điều khiển thiên nhiên. Có thể tiến hành trao đổi với chúng.

Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:

- Tôi đến bây giờ còn không biết hàm nghĩa cụ thể của mấy chữ Tự Nhiên Chi Nguyên đấy, chớ nói chi là sử dụng năng lực của Tự Nhiên Chi Nguyên.

Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc, đột nhiên Tề Nhạc phát hiện, trong ánh mắt của nàng bao hàm cái gì đó, không lạnh như băng nữa, thậm chí là có cảm giác xấu hổ.

- Vậy anh nên dụng tâm đi cảm thụ đi.

Nói xong câu này, Tuyết Nữ nhắm mắt lại, dĩ nhiên cũng ngồi trên đầu to của Thâm Hải Minh Xà tu luyện, hai chân của nàng giống như bám dính vào người của Thâm Hải Minh Xà, bất luận Thâm Hải Minh Xà có di động như thế nào, cũng không lắc lư.

Dụng tâm đi cảm thụ, Tề Nhạc cùng Văn Đình liếc nhau, đột nhiên hắn hiểu được, Văn Đình từng nói qua, rất có thể Tuyết Nữ đã tu luyện thành năng lực điều khiển thực vật.

Nếu như là như vậy, hiểu biết của nàng về thực vật còn mạnh hơn Văn Đình nhiều. Nàng đã nói như vậy, thử xem cũng không có gì.

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc nháy mắt với Văn Đình, dù sao, hiện tại bọn họ không thể tín nhiệm Tuyết Nữ, ý của hắn đương nhiên là bảo Văn Đình giám thị Tuyết Nữ.

Hai mắt nhắm lại, hô hấp không khí ướt át trong lành, Tề Nhạc thu liễm tâm thần. Tuy hắn không biết dụng tâm đi cảm thụ là cái gì, nhưng mà, hắn lại biết sử dụng tinh thần lực dò xét.

Thân thể đã hoàn toàn khôi phục, tuy không có năng lượng, nhưng hấp thụ năng lượng từ Luân Hồi quả, mang lại chỗ tốt thật lớn cho hắn, phạm vi dò xét tinh thần lực tăng lớn.

Tề Nhạc chỉ cho rằng cảm giác tinh thần lực tăng lớn mà thôi. Nhưng lúc hắn tập trung sử dụng tinh thần lực của mình, lập tức bị cảm thụ của tinh thần lực làm giật mình.

Tinh thần lực vừa khởi động. Không đợi Tề Nhạc đi tận lực khống chế, đột nhiên hắn phát hiện thế giới tinh thần lực sáng lên rất nhiều. Giống như trong linh hồn xuất hiện không gian khác vậy, tất cả mọi thứ chung quanh rõ ràng hơn trước, mà địa phương dò xét của tinh thần lực, chính là phạm vi trăm mét chung quanh hắn.

Thông qua tinh thần lực, Tề Nhạc nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà di chuyển rất nhanh, cũng nhìn thấy mình và Văn Đình, Tuyết Nữ trên đầu Minh Xà. Cảm giác này nhanh chóng tăng lên. Mặc dù có chút địa phương "xem" không đến, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm giác được, mình như nắm giữ phiến không gian này.

Dụng tâm đi cảm thụ, Tề Nhạc ổn định tâm tình giật mình của mình, đem tinh thần lực tán ra chung quanh, bỗng nhiên thế giới tinh thần biến đổi, những thứ nhìn thấy trở nên mơ hồ, một loại cảm giác khác thường tràn ngập trong nội tâm Tề Nhạc, hắn như có thể nhìn thấy cả ngàn dặm chung quanh, lại có cảm giác như không thấy gì.

Thông qua cảm giác khổng lồ của tinh thần lực, Tề Nhạc phát hiện, trong rừng rậm nguyên thủy này, tuy các loại thực vật sinh trưởng tươi tốt, nhưng mà, lại không có bất cứ khí tức sinh vật nào. Bất luận là hung thú, thần thú hay động vật bình thường, đều không có bất kỳ khí tức nào tồn tại. Hắn nhanh chóng hiểu được là do cái gì. Chỉ sợ các loại động vật trong phiến rừng rậm nguyên thủy này, đã sớm bị Hỗn Độn thôn phệ a, cho dù không chết, cũng chạy ra khỏi nơi này rồi.

Tề Nhạc cũng không biết rõ vì cái gì mà tinh thần lực của mình lại cường đại như thế, nhưng mà, hắn lại mơ hồ cảm giác được, tuy tinh thần lực của mình khổng lồ, nhưng mà, cũng chỉ có thể dùng do thám mà thôi. Cũng không có bất cứ năng lực công kích gì. Đây là vì cái gì Tề Nhạc không biết. Nhưng có thể dùng để do thám, phạm vi to lớn như thế. Với hắn mà nói chỗ tốt quá lớn rồi.

Tề Nhạc là người thông minh, sau khi dần dần thích nghi với biến hóa của tinh thần lực, hắn nghĩ đến biện pháp dụng tâm đi cảm thụ chính là thông qua biện pháp trao đổi. Hắn đem tinh thần lực tập trung lại, không dò xét một khu vực rộng lớn chung quanh, mà là trực tiếp đưa vào một cây đại thụ không biết tên.

Trên cây đại thụ có năng lượng chấn động yếu ớt, cây không có trí tuệ, cũng không có khả năng nói chuyện, nhưng mà, thời điểm tinh thần lực của Tề Nhạc tiến vào thân cây, những chuyện xảy ra với cây đã khắc vào đầu của hắn. Kể cả cái ngày cây này vừa sinh ra đời tới thời điểm hiện tại, cùng với đủ loại đặc tính của cây, không một thứ gì không hiện rõ trong trí nhớ của Tề Nhạc.

Phát hiện này, nhất thời làm Tề Nhạc mừng rỡ trong lòng, hắn rất nhanh thử nghiệm phương pháp này trên mười loại thực vật khác nhau, sự thật chứng minh, bất kỳ thực vật nào, dưới tinh thần lực của hắn không có bất cứ chỗ ẩn giấu nào, hơn nữa, những thực vật này sau khi cảm thụ được tinh thần lực của Tề Nhạc, lại phát ra tin tức phi thường sung sướng, giống như rất thân thiết với Tề Nhạc.

Cái này là năng lực của Tự Nhiên Chi Nguyên sao? Tề Nhạc mở hai mắt ra, sau đó cười ha hả.

Văn Đình nghe tiếng cười của hắn liền giật mình.

- Như thế nào? Anh bị tẩu hỏa nhập ma sao?

Tề Nhạc cười rồi mang cảm giác của mình ra rõ ràng. Nghe xong lời hắn nói, Văn Đình kinh ngạc không ngậm miệng lại được, mà ngay cả Thâm Hải Minh Xà, cũng nghe mà ngây người.

- Tề Nhạc, nói như vậy, chỉ cần nơi nào có thực vật, bất kỳ vật gì cũng không tránh được cái nhìn của anh sao?

Thâm Hải Minh Xà thâm ý nói.

Tề Nhạc nói:

- Hẳn là như vậy. Nhưng mà, tinh thần lực của tôi có hạn, hơn nữa chỉ dùng để dò xét. Vừa rồi tôi ước đoán khoảng cách rồi, trong phạm vi một trăm cây số vuông, tôi chỉ có thể cảm nhận được những chuyện xảy ra với thực vật mà thôi, vượt qua phạm vi này, thứ tôi cảm giác được rất ít. Nếu như vượt qua một ngàn cây số vuông, tôi không cảm giác được gì. Xem ra, Tự Nhiên Chi Nguyên này cũng có hạn chế nhất định.

Thâm Hải Minh Xà tức giận nói:

- Thế giới này là cân đối. Anh cho rằng mình là thần sao, chẳng lẽ anh cho rằng mình có thể cảm giác được toàn bộ thực vật trên đời này à?

Tuy trong miệng nó nói vậy, nhưng không biết vì cái gì trong nội tâm lại âm thầm thở ra một hơi. Từ khi đi cùng với Tề Nhạc, nó chưa bao giờ cảm giác Tề Nhạc có gì đáng sợ. Nhưng bây giờ thì không giống, nó cảm giác trong thân thể Tề Nhạc không có chút năng lượng nào, nhưng mà, Thâm Hải Minh Xà lại mơ hồ biết được, tên nhân loại có huyết mạch Kỳ Lân này, tương lai tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn với mình.

- Dù sao vấn đề ăn đã được giải quyết, những chuyện khác không trọng yếu.

Tề Nhạc có chút hưng phấn bảo Thâm Hải Minh Xà dừng lại, sau đó chỉ vào một cây cao chừng năm mét, nhưng dưới tán cây này có nhiều quả trái cây, mặc dù hắn không còn năng lượng, nhưng thân thể lại thoăn thoắt, đứng trên tán cây ném xuống. Trước cho Văn Đình cùng Tuyết Nữ, sau đó đem nhiều trái cây ném vào miệng Thâm Hải Minh Xà.

Trái cây là màu xanh nhạt, giống như quả táo xanh còn chưa chín, Văn Đình dùng quần áo lau lau, sau đó cẩn thận cắn một cái. Lập tức, một dòng nước ngọt mát lạnh lùa vào miệng. Thịt quả bên trong rất mềm, cắn giống như ăn kẹo bông vậy, nhưng hương vị lại rất ngon, hơn nữa có rất nhiều nước, có thể giải quyết vấn đề ăn uống.

...