...
Tề Nhạc tức giận nói:
- Thì thế nào? Anh đấy, quan tâm sẽ bị loạn. Anh nghĩ lại đi, nếu Bạch nương tử là sai khiến của tôi, như vậy, thân thể của tôi không có tinh thần lực chỉ dẫn, cũng không mang bất cứ thương tổn nào cho nàng. Tôi nghĩ, những hào quang màu xanh kia chính là hiệu quả do Tự Nhiên Chi Nguyên mang đến, anh khác với nàng ta, đây là chuyện tốt. Hiện tại Bạch nương thu liễm tinh thần lực hoàn toàn, tiến vào trong ngủ say, tôi nghĩ. Nàng hiện giờ chắc được Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo. Sau khi cải tạo sẽ có hiệu quả gì. Chỉ sợ chỉ có nàng tỉnh táo lại mới biết được thôi.
Thâm Hải Minh Xà nói:
- Vậy anh nên thu tôi trở về đi, tôi muốn thủ hộ nàng. Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng. Tôi đã thỏa mãn.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Minh Xà đại ca, đừng quên trước kia anh đáp ứng gì với tôi đấy?
Thâm Hải Minh Xà nói:
- Không quên, hiện tại tôi cũng hy vọng thực lực của anh mạnh hơn một chút, sau này gặp được hung thú và thần thú gì cũng cẩn thận, anh là Kỳ Lân hạng hai, nếu như không có chút ít thực lực, sao có thể bảo hộ chúng tôi?
Tề Nhạc cả giận nói:
- Wow, vậy tôi giúp anh là tổn hại của tôi rồi, điển hình là qua sông đoạn cầu, sao tôi lại là Kỳ Lân hạng hai?
Thâm Hải Minh Xà cười hắc hắc, nói:
- Anh kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, nhưng dù sao anh cũng là nhân loại. Bất luận là Hỗn Độn Vương hay là Bạch nương tử đáng yêu, đều nghĩ anh chính là Kỳ Lân hình người đấy, nếu không, anh cho rằng sẽ thuận lợi như vậy sao? Tôi cũng không hy vọng anh bại lộ trước mặt Bạch nương tử yêu dấu, cho nên, nhất định phải trợ giúp anh. Anh trước thu tôi vào cơ thể đi, tôi dùng tinh thần lực truyền tin tức cho anh, anh lập tức bắt đầu tu luyện, sau đó, có thể bất tri bất giác hấp thu năng lượng Lam Hải Lôi Châu cùng nội đan Kim Sí Đại Bằng Điêu.
Thời điểm buổi chiều hôm nay, Đồ Tiết đã bắt đầu dẫn đầu tộc nhân mình thu thập hành lý xong rồi.
- Cha, Tề Nhạc đại ca không thấy, đâu không biết đi chỗ nào.
Đồ Tang có chút thở dốc chạy đến bên cạnh Đồ Tiết nói ra.
Đồ Tiết sững sờ một chút, nói:
- Không thấy? Chẳng lẽ đêm qua bọn họ tắm rửa không quay về sao?
Đồ Tang nhìn cha của mình, trong mắt lộ ra hào quang tha thiết.
- Ba ba, nếu không thì con đi tìm bọn họ. Tốc độ của con rất nhanh, lập tức quay về đây.
Đồ Tiết do dự một chút, vẫn ngăn cản con mình.
- Có lẽ bọn họ rời đi rồi cũng lên, Hỏa Tiết là không thể tới trễ, chúng ta nên xuất phát thôi, không thể chờ đợi được.
Đồ Tang bất mãn nói:
- Thế nhưng mà, núi lớn như vậy, vạn nhất bọn họ lạc đường thì sao? Nếu tìm không thấy chúng ta, bọn họ nhất định sẽ sốt ruột.
Đồ Tiết tức giận nói:
- Con cho rằng Tề đại ca giống như con hay sao? Bổn sự của bọn họ rất lớn, lạc đường chắc chắn sẽ không, đến bây giờ đều chưa có trở về, hoặc là gặp chuyện gì, hoặc là, bọn họ lặng lẽ rời đi.
Đồ Tang cố chấp nói:
- Không, cha, con tin tưởng Tề đại ca chưa có đi, nếu không, bọn họ nhất định nói với chúng ta một tiếng rồi! Nếu không như vậy đi, ba ba lên đường trước, con đi tìm bọn người Tề Nhạc đại ca, nếu như tìm không thấy, con đuổi theo cũng không muộn.
Đồ Tiết rất sủng ái đứa con này của mình, bất đắc dĩ gật gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, con lên đường nhất định phải cẩn thận, nếu như gặp được cự thú, nhất định phải né tránh, ngàn vạn lần không được vọng động, hiểu chưa?
Đồ Tang tung tăng như chim sẻ nói:
- Vâng, cha, con rất cơ linh mà, bây giờ con đi tìm bọn họ.
Âm thanh truyền tới.
- Không cần tìm, chúng tôi đã trở về.
Cha con Đồ Tiết nhìn qua hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ đang từ từ đi tới nơi này. Từ biểu hiện mà nhìn, ba người sau khi tắm rửa sảng khoái hơn rất nhiều, dung quang của Tuyết Nữ cùng Văn Đình càng khiến người ta chú ý.
Đồ Tang nhanh chóng chạy đến bên người Tề Nhạc, hỏi:
- Tề Nhạc đại ca, các người đi đâu vậy, chúng ta lập tức xuất phát rồi đấy.
Tề Nhạc mỉm cười, vỗ vỗ đầu Đồ Tang, nói:
- Chúng tôi đi ra ngoài dạo. Khá tốt là còn kịp. Thật sự xấu hổ, làm các vị lo lắng rồi.
Đồ Tiết mắt đầy thâm ý nhìn qua Tề Nhạc, Đồ Tang chẳng có phát hiện điểm nào không đúng, nhưng mà, hắn lại cảm giác được, khí tức trên người Tề Nhạc biến hóa rất lớn.
Ngày hôm qua hắn chấm dứt tu luyện từ trong động đi ra ngoài, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, nhưng bây giờ nhìn lại, khí tức trên người của hắn bình thản, căn bản không nhìn ra chút sâu cạn nào.
Đồ Tiết nói:
- Các vị đã trở về, nên thay quần áo trước đi. Tôi đã sớm chuẩn bị cho các vị rồi.
Tề Nhạc gật gật đầu, Đồ Tiết ngày hôm qua đã nói với hắn rồi, vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, nên che dấu dung mạo của hai người bọn họ thì tốt hơn. Ba người đi vào huyệt động do Đồ Tiết an bài lần trước, bọn người Đồ Tiết cho rằng bọn họ là vợ chồng, cho nên chỉ an bài một động. Đơn giản nói cho bọn họ biết biện pháp mặc những quần áo lá cây này, Đồ Tiết liền mang theo Đồ Tang đi ra ngoài chuẩn bị công việc xuất phát, với tư cách tù trưởng, hắn lúc này vô cùng bận rộn.
Tề Nhạc cầm lấy quần áo Đồ Tiết chuẩn bị cho mình lên nhìn, chỉ có một món đồ như váy ngắn, do lá cây bện mà thành, không biết là lá cây gì, sờ tới sờ lui cảm giác khá là cứng cỏi.
Văn Đình buột miệng cười, nói:
- Mặc vào đi, anh sẽ là dã nhân.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Trước đừng cười anh, xem xem quần áo của em rồi nói.
Văn Đình lúc này mới phát hiện, sắc mặt của Tuyết Nữ có chút không dễ nhìn, cầm lấy quần áo lá cây trước mặt khoa tay múa chân, lại không có động thủ. Lúc nhìn kỹ, phát hiện Đồ Tiết chuẩn bị quần áo cho các nàng hoàn toàn không có gì khác so với những nữ nhân Tộc Thổ bên ngoài. Có thể nói, đây là áo tắm hai mảnh. Chỉ che lại các bộ vị trọng yếu nhất.
- Cái này, làm sao mặc đây!
Văn Đình bất mãn nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười nói:
- Nhập gia tùy tục, chắc chỉ quàng vào thôi. Dù sao cũng không cần mặc thời gian quá dài. Thời gian chúng ta tời khỏi Tộc Thổ không lâu đâu.
Tuyết Nữ trực tiếp ném những quần áo này lên mặt đất, giống như không nghe được lời của Tề Nhạc nói. Văn Đình không có trực tiếp như nàng, chậm rãi dựa sát vào người của Tề Nhạc, trong mắt toát ra hào quang ôn nhu.
- Tề Nhạc, chẳng lẽ anh hy vọng thân thể lão bà của mình bị nam nhân khác nhìn sao? Nếu như anh không ăn giấm, em không có ý kiến gì.
- A?
Tề Nhạc lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, cười khổ nói:
- Vậy làm sao bây giờ, anh đã đáp ứng người ta.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Em mặc kệ, là anh đáp ứng. Chúng ta cũng không đáp ứng, anh nghĩ biện pháp đi. Dù sao y phục này em không mặc đâu.
Linh quang trong đầu Tề Nhạc lóe lên, nói:
- Được rồi, các người ở đây chờ anh đi, anh đi rồi trở về.
...