...
Minh Minh vốn ngây ra một lúc, có lẽ bị ngữ khí nhẹ nhõm của Tề Nhạc ảnh hưởng nên thần kinh của nàng buông lỏng vài phần.
- Tề Nhạc, em thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
- Đừng có suy nghĩ nữa, chăm chỉ đi học đi. Anh đáp ứng em, chuyện này anh nhất định sẽ xử lý tốt.
Sau khi tiếp tục an ủi Minh Minh vài câu, Tề Nhạc cúp điện thoại. Hắn ngồi dựa lên ghế, tự mình châm một điếu thuốc lá.
Hải Như Nguyệt có chút lo lắng mà nói:
- Tề Nhạc, anh không sao chứ?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không có gì, anh chỉ là nghĩ hiện giờ phải làm thế nào thôi.
Như Nguyệt thở dài một tiếng, nói:
- Nếu như, em nói là nếu như, Minh Minh nếu là thật gả đi Hy Lạp, anh cũng thật sự muốn đi theo sao?
Tề Nhạc nở nụ cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Như Nguyệt, nói:
- Đó là không có khả năng, trừ phi anh chết đi.
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại có một loại cường hãn không thể nghi vấn, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt, dùng sức hít một hơi thuốc lá, phun ra một vòng khói rất tròn.
Khởi động ô tô, Tề Nhạc lái xe chạy về phía biệt viện Long Vực, vừa lái hắn vừa nói:
- Như Nguyệt, anh trước tiên đưa em về. Sau đó chắc anh sẽ tới Thanh Bắc gặp Minh Minh một chút. Vừa rồi từ trong điện thoại anh nghe ra giờ cô ấy đang rất hoang mang, anh phải giúp nàng ổn định lại tâm thần. Đồng thời, anh còn phải đi gặp một người khác. Chuyện của Minh Minh anh nhất định sẽ giải quyết, đồng thời, những người phương tây đi vào Viêm Hoàng đại địa chúng ta, anh cũng phải giải quyết nữa.
Như Nguyệt nói:
- Vậy em và anh đi.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, gặp người kia để anh đi thì tốt hơn. Yên tâm đi, nếu như buổi tối anh và Minh Minh đi gặp Lâm Nhất Phàm kia, nhất định sẽ gọi em. Ah, đúng rồi, chi phiếu này cho em đấy.
Vừa nói, hắn đưa chi phiếu vừa rồi của Hồ Quang cho Như Nguyệt.
Như Nguyệt bật cười, nói:
- Anh quả thực không biết xấu hổ, lấy người ta nhiều tiền như vậy.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Có cái gì không có ý tứ chứ, dù sao anh thiếu tiền, bọn họ đều là kẻ có tiền. Anh lại cứu nhiều thủ hạ của bọn hắn như vậy, coi như là thù lao nên có được. Chi phiếu nên xử lý như thế nào anh cũng không biết, dù sao em là vợ của anh, của anh chính là của em, trước kia anh thiếu nợ em khấu trừ từ trong này đi, còn lại coi như tiền thuê nhà của anh ở Long Vực là tốt rồi. Em cũng đừng nói không muốn nha. Anh là nam nhân, cũng không thể ăn cơm bao được.
Hải Như Nguyệt cười nói:
- Ai nói em không muốn, của anh là của em, của em vẫn là của em, đương nhiên muốn rồi. 1000 vạn ah, không ít đâu.
Thấy Tề Nhạc tựa hồ cũng không bị chuyện Minh Minh ảnh hưởng đến tâm tình, nàng cũng yên tâm một ít.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Nữ nhân đều tham tài như vậy sao? Nhưng tiền tiêu vặt cũng phải cho ta một ít mới được.
Đưa Như Nguyệt về biệt viện Long Vực, Tề Nhạc giữ xe lại, để buổi tối Như Nguyệt cùng hắn tụ hợp, còn bản thân thì lấy chiếc BMW một lần nữa rời biệt viện, đi về phía đại học Thanh Bắc. Về vấn đề của Văn Đình thì Như Nguyệt còn chưa kịp hỏi hắn, tựa hồ cũng không có ý định hỏi. Như Nguyệt cùng rõ ràng, đều là cầm tinh thủ hộ thần Chiến Sĩ, coi như lý giải của bọn nàng đối với Kỳ Lân cũng không nên hạn chế Tề Nhạc quá nhiều. Điều này cũng làm cho gia hỏa dâm đãng Tề Nhạc này trong tương lai không lâu sau lại càng thêm "Bác ái".
Cảm giác lái BMW tuy rằng xa không bằng Lamboghini, nhưng cũng không tệ lắm, chỉ là BMW đối với Tề Nhạc mà nói lại hơi nhỏ một chút. Vì không để người chú ý nên buổi chiều đi ra hắn cố ý khoát thêm một cái áo. Bởi vì còn xa không đến giờ cao điểm tan tầm nên xe cộ trên đường tương đối ít. Tề Nhạc một bên lái xe, trong nội tâm cũng đang âm thầm tính toán mọi chuyện rõ ràng. Tư tưởng của hắn rất đơn giản, không có khả năng để Minh Minh đến Hy Lạp được, thậm chí không thể cho tiểu tử gọi là Lâm Nhất Phàm kia có bất cứ cơ hội tiếp cận Minh Minh nào. Tề Nhạc đã sớm xem Minh Minh là nữ nhân của mình, đối với lưu manh côn đồ mà nói, ai muốn động người trong lòng hắn, đó chính là xúc phạm đến lòng độc chiếm của hắn.
Lúc Tề Nhạc đi đến trước cửa đại học Thanh Bắc đã là buổi chiều, thời gian ăn bữa cơm giữa trưa quả thực không ngắn, nhìn cửa trường cao lớn cổ xưa kia của Thanh Bắc, trong lòng của hắn có chút ít cảm thán. Mấy tháng trước, mình vẫn còn là một phần tử trong đó ah! Nhưng cuối cùng lại bị đuổi khỏi trường học. Giấc mộng đại học cũng bởi vậy mà tan biến. Nghĩ đến việc bị đuổi, hắn tự nhiên liền nghĩ đến Hứa Tình, lần trước Trầm Vân nói Hứa Tình cũng đã rời khỏi trường học, không biết nàng hiện giờ ra sao rồi? Là vì áy náy với mình mà rời đi sao? Cần gì chứ?
Vừa nghĩ, Tề Nhạc dừng xe trong chỗ đậu xa trước cửa đại học Thanh Bắc, khóa kỹ cửa xe, nhàn nhã đi dạo về phía Thanh Bắc. Mục đích chủ yếu hắn đến Thanh Bắc cũng không phải là vì Minh Minh. Hắn không nói rõ với Hải Như Nguyệt, kỳ thật, mục đích chủ yếu hắn tới lần này chính là vì Trầm Vân, hoặc là nói là vì năng lực Tâm Linh Phong Bạo kia của Trầm Vân. Nếu Tâm Linh Phong Bạo đã có hiệu quả khống chế tư tưởng người, vậy tại sao không lợi dụng một chút chứ?
Ngay khi Tề Nhạc mới vừa đi tới trước cửa Thanh Bắc, hắn đột nhiên chấn động toàn thân, ánh mắt như cứng lại dừng trước một nữ hài tử. Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến ah! Mình vừa mới nhắc đến Hứa Tình, rõ ràng lại gặp phải nàng ở đây.
Hứa Tình đứng ở trước cửa Thanh Bắc, nhìn vào bên trong, từ bóng lưng của nàng mà xem thì có gầy hơn trước một chút, áo lông màu đỏ nhìn qua rất sáng lệ, tóc dài sơ thành đuôi ngựa, tay cho vào trong túi áo, bộ dạng nhìn qua có chút cô đơn.
Tục ngữ nói không phải oan gia không tụ đầu, nếu đã thấy được Tề Nhạc tự nhiên sẽ không trốn tránh, hắn bước đi đến sau lưng Hứa Tình, vỗ nhẹ lên bờ vai nàng một cái.
Hứa Tình lại càng hoảng sợ, xoay người, lúc nàng nhìn thấy Tề Nhạc, biểu lộ trên mặt nàng lập tức đọng lại, nàng tuyệt đối không ngờ tới lại gặp phải Tề Nhạc, người mà nàng không muốn gặp nhất ở chỗ nàng. Tề Nhạc trong mắt nàng tựa hồ cao lớn hơn trước nhiều, hai đầu lông mày nhiều thêm vài phần khí khái hào hùng, trên mặt vẫn mang theo tia cười xấu xa như trước, ánh mắt ôn hòa nhìn mình. Lại một lần nữa nhìn thấy hắn, Hứa Tình đột nhiên phát hiện, Tề Nhạc tựa hồ đã thay đổi, nhưng nàng cũng nói không nên lời đến cùng là thay đổi chỗ nào.
- Sao hả? Không nhận ra sao? Mỹ nữ.
Tề Nhạc chủ động lên tiếng chào hỏi.
Hứa Tình có chút cà lăm nói:
- Anh, anh tại sao lại ở chỗ này?
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Ai quy định bị đã khai trừ không thể lại đến chứ. Huống chi, tôi cũng không phải đến đến trường. Nghe Trầm Vân nói cô cũng không còn ở Thanh Bắc nữa, việc này cần gì chứ? Trường học tốt như Thanh Bắc có quan hệ đến tiền đồ tương lai của cô ah!
...