Chương 171: Đừng bao giờ hoài nghi lượng cơm của nữ nhân (4)


...

Tề Nhạc cau mày nói:

- Chẳng lẽ cô cũng muốn hạn chế tự do của tôi sao?

Âm thanh của Hải Như Nguyệt lạnh lùng.

- Mặc kệ bây giờ anh ở nơi nào, lập tức trở lại cho tôi.

Tề Nhạc khí nóng bốc đầu, nói:

- Tôi khôn quay về thì sao? Cô dựa vào cái gì quản tôi.

Vừa nói, hắn trực tiếp cúp điện thoại. Đối với tính tình của Hải Như Nguyệt hắn vô cùng bất mãn, tâm tình rất tốt hiện giờ bị nàng ta phá hỏng.

- Như thế nào? Bạn của anh sao?

Văn Đình liếc mắt nhìn điện thoại trong tay Tề Nhạc.

- Ân. Không có gì, Văn Đình, hiện giờ tôi không muốn trở về. Cô lái xe về nhà mình đi.

Tâm tình của Tề Nhạc vốn rất tốt, tiếp điện thoại bá đạo của Hải Như Nguyệt lập tức chẳng còn lại gì. Thời điểm này, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số của Hải Như Nguyệt. Tề Nhạc trực tiếp tắt điện thoại, tắt nguồn không nhận điện thoại nữa.

- Bạn của anh là nữ à?

Văn Đình vừa lái xe vừa nói.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đúng, nhưng mà, nàng không phải bạn gái của tôi.

Văn Đình cười khúc khích, nói:

- Anh không cảm giác mình có chút giấu đầu hở đuôi sao? Anh không cần giải thích với toi cái gì.

- Ồ, sao cô còn đi về hướng đường cao tốc?

Tề Nhạc phát hiện chiếc xe vẫn chạy thẳng tới đường cao tốc sân bay.

- Nếu các người là bạn, không cần phải náo tới mức như vậy, nên quay về đi, nói không chừng nàng tìm anh có việc đấy.

Trên mặt đẹp của Văn Đình nở nụ cười động lòng người.

Tề Nhạc liếc nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Thẳng thắn mà nói, tôi không thích tính cách của người bạn này, nhưng không có biện pháp, trở về thì trở về đi.

Tuy tinh cách Hải Như Nguyệt hắn không thích, nhưng lần trước tại Thái Dương Quốc, Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông kịp thời đuổi tới cứu hắn trong nguy cơ, làm cho Tề Nhạc có cảm giác tốt hơn với Phách Vương Long.

Nửa giờ sau, Văn Đình lái xe BMW đem Tề Nhạc đưa tới trước cửa biệt thự Long Vực.

- Tôi đi, lãnh đạo trực tiếp, ngày mai gặp.

Tề Nhạc cỡi giây an toàn chào tạm biệt Văn Đình.

Văn Đình liếc mắt nhìn cửa biệt thự Long Vực, mỉm cười nói:

- Mau trở về đi thôi, ngày mai không nên đi làm muộn.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Cơm cũng ăn rồi, theo đuổi của tôi hôm nay có tính là thành công không?

Gương mặt Văn Đình đỏ lên, sẳng giọng:

- Nghĩ thật đẹp, làm sao dễ dàng như vậy, anh phải mời tôi ăn thêm một trăm lần nữa, còn có thể căn nhắc một chút.

Tề Nhạc im lặng, bất đắc dĩ mở cửa xe, nói:

- Xem ra tôi không còn hy vọng rồi.

Văn Đình tức giận nói:

- Nếu anh có thể thông qua thử việc của công ty, tôi sẽ cân nhắc cho anh chút hy vọng.

Tề Nhạc xuống xe, đóng cửa xe lại, phất tay với Văn Đình. Nhìn hắn, Văn Đình trong xe lầm bầm khẽ thở dài:

- Quả nhiên là hạt giống phong lưu, ai, vẫn làm như vậy!

Tề Nhạc đưa mắt nhìn Văn Đình lái xe rời đi, lúc này mới đi tới cửa ra vào biệt thự Long Vực, không đợi hắn thông qua hệ thống gọi cửa, cửa đã mở. Một chiếc xe việt dã quen thuộc chạy ra. Chính là chiếc xe bảo bối của Cơ Đức.

Lái xe ra cửa rồi dừng lại.

- Sư phụ, tại sao ngài lại trở về?

Cơ Đức theo cửa sổ xe nhô đầu ra.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Cái gì gọi là lại trở về?

Cơ Đức từ trên xe đi xuống.

- Vừa rồi tôi có nói Hải Như Nguyệt gọi ngài trở về, nàng điện thoại cho ngài nói thì nói ngài không về bây giờ, có khả năng phải khuya mới về, tôi đang trở về nhà, ngài trở về là tốt rồi, cùng đi với tôi, tôi mang ngài đi lão cha tôi, lên xe đi.

Tề Nhạc nhìn qua xe của Cơ Đức mà cười khổ, Hải Như Nguyệt rõ ràng là hảo tâm gọi mình về, nhưng vì cái gì không nói nhỏ nhẹ chứ, xem ra, mình đã trách oan nàng rồi.

Cơ Đức lái xe cũng không có ôn như như Văn Đình, tiếng động cơ nổ vang, nhanh chóng chạy thẳng ra đường cao tốc, chạy vào nội thành. Vừa lái xe, Cơ Đức vừa nhìn Tề Nhạc nói:

- Sư phụ, ngài không kỳ quái cha tôi gọi ngài có chuyện gì sao?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Có thể là chuyện gì, đoán chừng vì tác dụng của tôi trong nhiệm vụ lần này, muốn ban thưởng cho tôi. Hắc hắc...

Cơ Đức cười ha hả, nói:

- Kỳ thật tôi cũn không biết, lão gia tử chỉ bảo tôi đi mời ngài qua. Nhưng mà, xem bộ dáng cao hứng của cha tôi thì chắc vậy. Ah, đúng rồi, Quản tiến sĩ đem cái thí nghiệm thành công nhưng thất bại của mình giao ra rồi, hôm nay còn viết báo cáo lên cha tôi xin nghỉ phép, hiện tại đã ngồi lên máy bay đi Tây Tạng.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tôi cũng hiểu tâm tình vội vàng của anh ta, đổi là tôi, chỉ sợ cũng muốn biết rõ huyền bí trên người của mình.

Cơ Đức nói:

- Sư phụ, tôi nghe Hải Như Nguyệt nói ngài đi làm rồi, ngài không có việc làm sao? Thực lực của ngài mạnh như vậy, tôi cảm giác ngài nên tu luyện đi, tranh thủ trở nên mạnh hơn nữa.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tôi cũng muốn có nhiều thời gian tu luyện hơn, nhưng tôi cũng phải ăn cơm nha. Không kiếm tiền thì ăn cái gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi ở chỗ Hải Như Nguyệt ăn chùa sao? Tôi cũng ăn không ít, bằng vào sức mình kiếm tiền ăn cơm thì thoải mái hơn nhiều.

Cơ Đức lặng đi, thần sắc trên mặt biến thành quái dị.

- Sư phụ, không thể nào, cao thủ như ngài mà không có sinh kế sao?

Tề Nhạc lườm hắn một cái, nói:

- Chưa từng nghe một phân tiền làm khó anh hùng sao? Tôi không đi trộm cũng chẳng cướp, đương nhiên phải làm việc rồi.

Cơ Đức dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, nói:

- Sư phụ, cái khác không nói, tiền tôi có một ít, nếu ngài cần...

Tề Nhạc chen ngang lời Cơ Đức, nói:

- Tiền là của anh, tôi chỉ kiếm bằng bổn sự của mình. Cơ Đức, anh có biết vì cái gì tôi nguyện ý giúp Viêm Hoàng Hồn làm nhiệm vụ lần này không? Bởi vì tôi từ nhỏ là cô nhi, rất nhiều năm dựa vào tiền trợ cấp quốc gia mà sống, cho nên tôi có cảm tính còn sâu hơn người bình thường. Kỳ thật, có lẽ anh cũng hiểu, năng lực của tôi không cách nào dạy cho anh được, cho nên, tôi không phải sư phụ của anh, tôi trước nay xem anh là huynh đệ, huynh đệ thì không nói chuyện tiền bạc, nếu không sẽ tổn thương tình cảm.

Cơ Đức một tay giữ cần lái, một tay giơ ngón cái về phía Tề Nhạc.

- Thống khoái, sư phụ, ngài đúng là nam nhân.

- Ta kháo, chẳng lẽ anh là nữ nhân.

- Tôi không có ý đó...

- Đi, nên lái xe cho tốt đi. Chừng nào thì anh không gọi tôi là sư phụ nữ vậy, nếu anh đổi giọng...

Thời gian không dài, Cơ Đức lái xe về cư xá nhà mình, lúc này đã gần mười giờ đêm, cư xá vô cùng yên tĩnh.

- Cơ Đức, lão gia tử muộn như vậy có ngủ hay không?

Tề Nhạc hỏi.

Cơ Đức thở dài một tiếng, nói:

- Làm gì sớm như vậy, lão gia tử cho dù có không vội chuyện gì, mỗi ngày cũng phải tới hai mươi ba giờ mới ngủ, hắn thường xuyên nói, không thể đem thời gian đặt vào giấc ngủ, thừa dịp thân thể còn mạnh khỏe, làm nhiều chuyện cho quốc gia.

...