Chương 315: Huy chương thủ hộ kim cương (1)


...

Tề Nhạc nói:

- Nói như vậy vấn đề Hấp Huyết Quỷ đã được giải quyết?

Cơ Đức dùng sức gật gật đầu, nói:

- Đã giải quyết triệt để, đã tìm được toàn bộ người nhiễm virus huyết kế, bằng vào giải dược của ngài mang về pha vào trong rượu cho họ uống, đều khôi phục bình thường. Sư phụ, ngài biết không? Lần này quốc gia chuẩn bị hạ tử lệnh với những người bị nhiễm rồi đấy...

Tề Nhạc giơ tay lên, ngăn cản hắn nói tiếp.

- Đi, anh hiểu là được rồi, không cần phải nói ra, nếu như không chiếm được giải dược, thì đây chính là lựa chọn tốt nhất. Đã không có việc gì tôi cũng yên lòng. Anh đến tìm tôi, chắc là báo tin vui đúng không?

Cơ Đức cười ha hả, nói:

- Có thể nói như vậy, thuận tiện cũng mời ngài đi.

Tề Nhạc nhìn Cơ Đức liếc, nói:

- Lão gia tử muốn gặp tôi? Là vì chuyện của Hấp Huyết Quỷ hay là chuyện giữa tôi và Minh Minh?

Cơ Đức gãi gãi đầu, nói:

- Cả hai đều có. Ngài yên tâm đi, lần này các người trợ giúp quốc gia giải quyết vấn đề Hấp Huyết Quỷ, lão gia tử rất cao hứng, chắc chắn sẽ không làm khó ngài, huống chi lần trước lão gia tử đã nói, chuyện của anh và Minh Minh sẽ không có phiền toái gì. Nói như thế nào ngài bây giờ và Minh Minh cũng xác lập quan hệ, cũng nên đi gặp lão gia tử. Chẳng lẽ anh muốn mang em gái của tôi bỏ trốn sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Nếu như nhạc phụ tương lai triệu kiến, tôi làm sao dám không đi. Chờ tôi ăn cơm đã.

Minh Minh lè lưỡi, nói:

- Sau chuyện Lâm Nhất Phàm lần trước, em cũng chưa trở về, anh, ba ba...

Cơ Đức học theo ngữ khí Cơ Trường Minh nói:

- Con gái lớn không dùng được ah!

Tề Nhạc mắt trợn trắng, nói:

- Thôi đi pa ơi..., cái gì con gái lớn không dùng được, không phải anh cũng có bạn gái rồi sao?

Minh Minh sững sờ, có chút quái dị nhìn qua Cơ Đức, nói:

- Anh à, anh có bạn gái? Tại sao không nghe anh nói.

Cơ Đức cười khổ nhìn Tề Nhạc, nói:

- Sư phụ, tôi không muốn nói chuyện này, trước mặt lão gia tử, ngài không nên nói lộ ra nhé, lão gia tử quản tôi rất nghiêm, tôi sợ...

Tề Nhạc cười nói:

- Không thể nào, anh đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ lão gia tử không muốn ôm cháu trai sao? Tôi thấy anh thành thật khai báo cho tốt. Tuy tính cách Lam Nhã không phải thật tốt, nhưng làm người không tệ, có lẽ lão gia tử sẽ thích.

Cơ Đức mặt già đỏ lên, nói:

- Chuyện này bàn sau đi, dù sao chúng tôi còn chưa kết hôn.

Lúc này qua thời gian giữa trưa không lâu, Như Nguyệt cố ý bảo phòng bếp làm chút ít đồ ăn cho Tề Nhạc, nhưng Tề Nhạc khi bắt đầu ăn, vẫn dọa mọi người hoảng sợ, sức ăn của Tề Nhạc vốn đã kinh người, nhưng mà, hôm nay hắn đặc biệt khác đi, ban đầu còn không có gì, nhưng khi hắn ăn hai mươi ba cái màn thầu, uống hết bảy chén cháo lớn, ánh mắt Minh Minh cùng Cơ Đức nhìn hắn cũng biến đổi.

- Tề Nhạc, anh còn ăn no chưa? Coi chừng bể bụng đó.

Minh Minh nhìn thấy Tề Nhạc lại cầm lấy màn thầu tiếp theo, đã lên tiếng nhắc nhở hắn.

Tề Nhạc không ngừng ăn, nói rất mơ hồ:

- Không có việc gì, bụng của anh không thấy đáy, nếu không phải có Như Nguyệt, chỉ sợ ăn no cũng biến thành vấn đề. Yên tâm đi, anh không có chút vấn đề gì đâu. Anh còn muốn ăn thêm, em đi bảo phòng bếp làm thêm đi, chỉ cần còn gì ăn được cứ mang ra.

Kỳ thật, Tề Nhạc cũng biết sức ăn của mình quá dọa người, nhưng mà hắn phát hiện, thời điểm mình ăn cái gì, mỗi khi ăn nhiều hơn một chút, đau đớn trên người cũng giảm đi một chút, tuy không phải rất nhiều, nhưng hắn cũng hiểu được, muốn bổ sung tiềm lực bị hao tổn thì phải ăn thật nhiều chất dinh dưỡng mới được, hắn có được huyết mạch Kỳ Lân, công năng tiêu hóa mạnh hơn người bình thường. Ăn một bữa cơm này, tuy chỉ mất thời gian một tiếng, nhưng hắn đã ăn trọn phần ăn của mười mấy người, thẳng đến khi ăn không vô mới dừng lại.

- Sư phụ, tôi có vấn đề vô cùng nghiêm túc muốn nói với ngài.

Cơ Đức vừa lái xe, vừa nghiêm túc nhìn qua Tề Nhạc đang ngồi ở ghế phụ ợ một tiếng.

Tề Nhạc sững sờ một chút, nói:

- Vấn đề gì?

Cơ Đức nói:

- Nếu ngài tham ăn như vậy, sau này làm sao nuôi nổi em gái của tôi.

- Ta kháo!

- Ha ha...

Tề Nhạc vỗ vỗ bụng của mình, cười khổ nói:

- Nhưng nói thật, tôi không có nơi làm ra thu nhập, về sau nuôi Minh Minh sẽ khó khăn a.

Cơ Đức cười ha hả, nói:

- Sư phụ, tôi nói giỡn với ngài thôi, ngài đừng tưởng thật. Dùng bổn sự của ngài bây giờ, còn lo không có nơi kiếm tiền sao? Nếu như ngài nguyện ý, những gì ngài cần quốc gia sẽ cung cấp cho ngài.

Tề Nhạc cười nói:

- Không được! Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, không phải trở thành lính đánh thuê của quốc gia sao?

Cơ Đức nhún nhún vai, nói:

- Không thể nói như vậy, các người vì bảo vệ quốc gia mà chiến đấu, quốc gia cũng tỏ vẻ mới được, nếu ngài chịu gia nhập Viêm Hoàng Hồn của chúng tôi thì tốt.

Tề Nhạc lắc đầu nói:

- Không, tôi thích cuộc sống tự do, như bây giờ rất tốt, cho dù tôi không có tiền tiêu, còn có thể đi làm chỗ Như Nguyệt mà.

Tuy hắn nguyện ý chiến đấu cho quốc gia, nhưng hắn không muốn gia nhập bất cứ biên chế nào của quốc gia cả, tuy Tề Nhạc không có nhiều học thức, nhưng hắn vẫn hiểu rõ, một khi mình gia nhập biên chế của quốc gia, không có khả năng tự do như hiện giờ, huống chi, hắn cũng không hy vọng có người quản thúc mình, người có thói quen tự do không muốn bị người ta hạn chế, cho dù có đãi ngộ tốt cũng không được.

Lúc bọn họ về nhà Minh Minh, thượng tướng Cơ Trường Minh đang ngồi trong đại sảnh xem báo, nhìn thấy bọn họ vào cửa, đứng lên mỉm cười nói:

- Các con trở về rồi.

Minh Minh cúi đầu xuống kêu một tiếng ba ba, Cơ thượng tướng khẽ thở dài:

- Nha đầu ngươi nha! Tốt rồi, đều ngồi đi.

Ở trước mặt nhạc phụ đại nhân, Tề Nhạc thu liễm rất nhiều.

- Bá phụ ngài khỏe.

Cơ thượng tướng rót nước trà cho bọn họ, hướng Tề Nhạc nói:

- Chuyện lần này thật sự cảm ơn các anh chị, tôi nghe Cơ Đức nói tao ngộ của các anh ngày hôm qua, không thể trợ giúp các vị, chúng tôi muốn giải quyết vấn đề Hấp Huyết Quỷ thật sự quá khó khăn. Xem ra, bất luận thời điểm nào, thủ hộ giả phương đông các vị không thể thiếu được.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Bá phụ, không cần cảm ơn, Viêm Hoàng là quốc gia của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không để cho người ngoài xâm lấn. Những Hấp Huyết Quỷ kia cũng không có rời khỏi Viêm Hoàng, mục đích chủ yếu của chúng cũng không phải Kinh Thành.

Cơ thượng tướng gật đầu nói:

- Tôi cũng nghĩ đến, những người trong thế giới hắc ám ở phương tây, tới quốc gia chúng ta chắc chắn có mục tiêu, tôi đã phái người đi điều tra, nhưng không có bất cứ kết quả gì, lần trước Cơ Đức trở về có nói phán đoán của các vị cho tôi nghe, xem ra, chuyện lần này còn phải làm phiền các vị rồi, cần tôi trợ giúp cái gì, anh cứ việc mở miệng. Đại bộ phận người của Viêm Hoàng Hồn đều tập trung vào Kinh Thành, tôi có thể điều một bộ phận trợ giúp các vị.

...