Chương 208: Áp lực điên cuồng từ chung cực Kỳ Lân Tí (3)


...

Thần chí mơ hồ của Tề Nhạc lập tức tỉnh táo lại, điên cuồng hét lên một tiếng.

- Không ——

Hắn nhìn thấy cây gai nhọn này đâm xuyên qua thân thể của Minh Minh, máu tươi nhuộm đỏ lông vũ Bản Chúc Tương Dị Hóa tươi đẹp của Minh Minh, sắc mặt Minh Minh rất bình tĩnh, nhìn qua Tề Nhạc, khóe miệng nàng nở nụ cười thỏa mãn.

Sợ hãi, sợ hãi mãnh liệt tràn ngập đáy lòng Tề Nhạc, đột nhiên hắn phát hiện Minh Minh rất trọng yếu với mình, một ngọn hỏa diễm hừng hực từ trong mắt Tề Nhạc bộc phát, vân lực tiêu hao hết như khôi phục lại, thân thể lập tức lướt ngang, cánh tay phải cường hãn chém đứt cây gai đâm vào người Minh Minh.

Giống như không gặp ngăn cản nào, chặt gãy gai nhọn, Tề Nhạc một tay ôm lấy thân thể mềm mại của Minh Minh vào trong ngực.

Mỗi một chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều tức giận gào lên, Hải Như Nguyệt như đạn pháo đánh về phía Trầm Việt, long quyền cường hãn đánh ra.

Đột nhiên, một bàn tay hai màu đen bạc giữ chặt tay nàng, ngăn cản một quyền của Phách Vương Long kéo về.

Thân thể mềm mại của Minh Minh tiến vào trong ngực Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc biến sắc, đôi mắt ngâm đen biến thành tối sầm, tóc dài tán loạn bao phủ gương mặt, nhưâm thanh lạnh lẽo như từ cửu u địa ngục vang lên.

- Hắn là của tôi.

Thân thể Tề Nhạc động, hắn động cũng không nhanh, nhưng mà, động tác của hắn cực kỳ khủng bố, bởi vì, giờ này khắc này, mặc dù hắn không dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, nhưng làn da lõa lồ có hai màu bạc đen lóe lên, một cổ khí tức tuyệt thế từ trong những hoa văn đen bạc này hiện ra ngoài, một cổ khí tức phô thiên cái địa bao phủ khắp đỉnh Quỷ Kiến Sầu. Trừ Từ gia đã đứng ra bên ngoài, tinh nhuệ của ba đại gia tộc còn lại không cách nào chịu nổi uy áp này.

Giơ tay lên, một ngón tay chỉ về phía trước, chậm chạp đảo quá mắt chung quanh.

- Chết, các ngươi đều phải chết. Tổn thương nữ nhân của ta, các người phải lấy tính mạng đền lại.

Trầm Trác hối hận, Lạc Trường Tín hối hận, Chu Thiên Lộc cũng hối hận, đối mặt với khí thế của Tề Nhạc bộc phát, lúc này bọn họ mới phát hiện, Kỳ Lân trước mặt khủng bố còn vượt xa tưởng tượng của bọn họ, bọn họ hận mình không có quyết định nhanh như Từ Chí Viễn.

Trầm Việt đứng trước người Tề Nhạc, hắn là trung tâm ngưng tụ của khí tức tuyệt thế này, nhìn qua hai màu đen bạc không ngừng chuyển động qua cánh tay phải của Tề Nhạc, hắn phát hiện mình gần đầy cường đại hơn trước lại không cách nào động đậy được.

- Mau dừng lại, Tề Nhạc anh điên sao?

Âm thanh hoảng sợ của Giải Trĩ vang lên trong đầu Tề Nhạc.

Tề Nhạc không có điên, hiện giờ hắn rất tỉnh táo, nhưng mà, trong tỉnh táo này, lại tràn ngập hận ý, mỗi người của ba đại gia tộc trước mặt làm hắn buồn nôn.

- Giải Trĩ đại ca, tôi không có điên, anh đã nói, chung cực Kỳ Lân Tí không thể lấy mạng của tôi mà.

Giải Trĩ hấp tấp nói:

- Tuy như thế, nhưng mà sau khi sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, dù cho anh là Hắc Kỳ Lân cũng cần thời gian trăm năm mới khôi phục được, anh là một nhân loại, có thể sống trên trăm năm sao? anh bây giờ sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, tương đương với tự phế thực lực của mình.

Trong lòng Tề Nhạc hét lên đầy điên cuồng.

- Tôi không quả nhiều như vậy, chẳng lẽ anh không thấy nữ nhân của tôi sắp chết sao? Nàng ngăn cản công kích thay cho tôi, cho dù là chết, tôi cũng báo thù cho nàng. Tôi muốn hủy diệt toàn bộ địch nhân trước mặt.

Đúng, trong nháy mắt Minh Minh bị gai nhọn xuyên thấu qua người, tâm của Tề Nhạc đã bị thiêu đốt, đương nhiên vân lực hao hết không có khôi phục lại, hắn cũng không phải thần, dù thân có điềm lành, cũng không có khả năng vi phạm quy luật tự nhiên, muốn báo thù cho Minh Minh, như vậy, hắn cũng chỉ có một biện pháp có thể dùng, chính là sử dụng tuyệt kỹ mạnh nhất của Kỳ Lân, chung cực Kỳ Lân Tí.

Chung cực Kỳ Lân Tí tồn tại, đừng nói ba địa gia tộc trước mặt không biết, ngay cả Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng không rõ ràng cho lắm, dù sao, sau khi nhân loại dung nhập huyết mạch Kỳ Lân, cũng không cường đại như Kỳ Lân, cũng không có ai biết bí mật này. Nhưng Tề Nhạc trước mặt lại khác, dù sao hắn chỉ là thanh niên mười chín tuổi, hắn là người người trẻ tuổi xúc động và tâm huyết dâng trào, mắt thấy Minh Minh vì mình ngăn cản một kích, tâm của hắn sao bình tĩnh được, cho nên, hắn muốn chỉ có giết, giết chết tất cả những địch nhân trước mặt mình.

Cho dù là hung thú vạn năm cũng không muốn đối mặt chung cực Kỳ Lân Tí, những người trước mặt này tuy là tinh nhuệ của ba đại gia tộc, lại có tộc trưởng, nhưng mà, đối mặt với năng lực cả đời Kỳ Lân chỉ sử dụng một lần này, một khi bộc phát, kết cục của bọn họ nằm trong dự tính của Tề Nhạc, chỉ có một, chính là chết!

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh yểu điệu từ dưới núi lao tới, động tác của nàng trong mắt các cao thủ trước mặt không tính là nhanh, thậm chí có thể nghe được tiếng thở dốc, thời điểm nàng xuất hiện làm cho chung cực Kỳ Lân Tí của Tề Nhạc hơi dừng lại.

- Tề Nhạc, không nên, van cầu anh.

Người tới biết rõ mình không cách nằm ngăn cản Tề Nhạc làm cái gì, vừa lên đỉnh núi, nàng đá quỳ rạp xuống mặt đá cứng rắn.

Tới là Trầm Vân, cho dù thực lực của nàng không đủ tham gia hội giao lưu này, nhưng nàng biết rõ Tề Nhạc sẽ đến, bởi vậy, nàng đặt máy nghe trộm trên người của cha mình, đứng cách đỉnh núi Quỷ Kiến Sầu không xa, thời điểm nàng nghe được Tề Nhạc muốn giết cha của mình, lập tức không chút do dự lao tới, muốn ngăn cản chuyện này xảy ra.

Ánh mắt Tề Nhạc lập lòe, nhưng hào quang đen bạc trên người không có dừng lại.

- Cho tôi lý do, dừng nói là vì hắn là người Trầm gia đấy? Minh Minh cũng là bạn của cô, vì lợi ích của gia tộc mình, nam nhân trước mặt này tôi không tha thứ cho hắn.

Nước mắt từ gương mặt của Trầm Vân chảy xuống, nàng buồn bả nói:

- Đó là cha tôi.

Toàn thân Tề Nhạc chấn động, hào quang trong mắt phóng đại, nhìn qua gương mặt Trầm Việt. Trong lòng hắn, Trầm Vân chính là chị của hắn, là cô gái ôn hòa cho hắn cảm giác gia đình, hắn tuyệt đối không ngờ, người mình hận nhất ở trước mặt lại là cha của Trầm Vân. Nhưng mà, vậy chuyện này có khả năng cải biến sao? Vì Trầm Vân, chính mình có thể không báo thù cho Minh Minh sao?

- Tề Nhạc, anh nên nghĩ cách cô bạn gái nhỏ này đi, nên nghe lời của tôi đã.

Giải Trĩ lần đầu tiên gầm gừ với Tề Nhạc. Nghe được âm thanh này, hào quang đen bạc trên người Tề Nhạc dừng lại, Kỳ Lân Tí với tư cách một kích cường đại sử dụng được một lần trong đời của Kỳ Lân, trước khi đánh ra, tuyệt đối có thể khống chế.

- Giải Trĩ đại ca...

- Tề Nhạc, anh nên nghe lời tôi. Trước mắt nam nhân này sử dụng dị năng thực vật hệ, trong đó bao hàm độc tố ung thư máu, nói cách khác, vết thương bị đâm xuyên qua người nàng sẽ không khép lại. Bây giờ cứu Minh Minh chỉ có anh. Chỉ có anh phải thay máu của nàng, nương tựa vào năng lực khôi phục siêu cường trong huyết mạch của Kỳ Lân, mới có thể kéo nàng từ nguy cơ trở về, nếu như anh còn muốn cứu nàng, lập tức ngừng sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, mang theo nàng đến vị trí yên tĩnh truyền máu đi.

...