Chương 166: Nhà thiết kế (3)


...

Nữ nhân cũng không cần nói, sau khi hắn tiến vào thang máy tòa nhà, nhìn thấy các nhân viên nam, tất cả đều một thân âu phục thẳng, bộ dáng rất vội vàng, giống như công tác rất khẩn trương. So sánh với bọn họ, Tề Nhạc nói là đến công tác, còn không bằng nói là ngắm cảnh.

Trời ơi, đây là đồng phục chính thức sao? Trong nội tâm Tề Nhạc thầm suy nghĩ, trực tiếp bấm thang máy lên tầng hai mươi sáu. Trong thang máy chỉ còn lại mình hắn, thời điểm thang máy sắp đóng lại, một âm thanh thanh thúy gọi dồn dập.

- Chờ một chút.

Tề Nhạc vội vàng ấn nút mở cửa, một thân ảnh mang theo làn gió thơm lao vào trong thang máy.

-Cảm ơn.

Tề Nhạc đánh giá ngươi vào thang máy, đối phương cũng đang đánh giá hắn. Đây là nữ nhân, nhìn dung mạo cũng không lớn hơn Tề Nhạc, mặc bộ váy màu hồng phấn rất thục nữ, trên người mặc áo sơ mi trắng, cổ áo sơ mi là đường viền hoa, hơi lộ da thịt trắng nõn bên trong, nhưng lộ cũng không nhiều, trang phục rất bảo thủ. Tóc nàng rất dài, mái tóc dài hơi rủ xuống hông, mà Tề Nhạc lại thích nữ nhân tóc dài. Dung mạo của nàng cũng không phải quá đẹp, nhưng nhìn nàng vô cùng khả nhân, Tề Nhạc đang lập trình cấp bậc của nàng, lập tức từ mức khát vọng lên mức xúc động. Là tiểu mỹ nữ không tệ.

Nữ tử cũng đang nhìn hắn, nàng hơi tò mò vì trang phục trên người của Tề Nhạc.

- Xin chào, đa tạ anh hỗ trợ. Phiền toái anh ấn vào tầng hai mươi sáu. Ồ, anh cũng lên tầng hai mươi sáu, anh có ấn sai không?

Tề Nhạc bảo trì mỉm cười trên mặt, nói:

- Không, tôi không có ấn sai, tôi muốn lên tầng hai mươi sáu, xem ra, chúng ta thật có duyên.

Sau khi tiếp xúc với Từ Đông, Tề Nhạc càng ngày càng phát hiện, đối mặt với mỹ nữ bảo trì bộ dáng tươi cười là phương pháp tốt nhất, từ khi gặp mỹ nữ càng ngày càng nhiều, hắn đã có chút sức miển dịch, tính cách lưu manh nội liễm rất nhiều. Trên lai lịch thì hắn hiểu rõ ràng, hôm nay mình mới đi làm lần đầu tiên, nhất định phải cho các nữ nhân viên Phượng Nhã một ấn tượng tốt. Nói như thế nào cũng có thời gian ba tháng, thời gian còn dài mà.

- Ah, vậy anh nhất định là khách hàng của Phượng Nhã rồi.

Nữ tử chợt nói.

Tề Nhạc lắc đầu nói:

- Không, tôi tới đi làm.

- Cái gì? Anh nói là...

- Đi làm, chức vị của tôi là nhà thiết kế.

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, đến rồi, khá tốt mình đã chuẩn bị tâm lý.

Ánh mắt của nữ tử xuất hiện biến hóa, Tề Nhạc cảm giác được, dường như nàng đang nhìn đồ biến thái, mỉm cười nói:

- Yên tâm, tôi không phải người đồng tính, tôi cũng không phải biến thái, thiên hướng giới tính của tôi rất chính xác. Chẳng lẽ cô cho rằng nhà thiết kế nhất định phải là một cô gái hay sao? Hiện tại Phượng Nhã đang đi theo hướng quốc tế hóa, cho nên cần ánh mắt nam nhân gia nhập tạo thành nhân tố mới, như vậy mới khiến sản phẩm có thêm sức cạnh tranh trên thị trường. Bởi vậy, quý công ty thuê tôi làm nhà thiết kế.

Ngày hôm qua Hải Như Nguyệt nói vài câu hắn vẫn nhớ rõ, hiện tại vừa vặn lấy ra trả bài.

Nữ tử nghe Tề Nhạc nói thế cũng buong lỏng một chút:

- Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, hoan nghênh anh gia nhập Phượng Nhã, về sau chúng ta là đồng sự.

Vừa nói, duỗi bàn tay phải về phía Tề Nhạc.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, Tề Nhạc thật sự có chút không bỏ ra được, nhưng vì suy nghĩ cho tương lai, hắn vẫn tận lực khắc chế bản thân mình, dùng ngữ khí phi thường giống nhã sĩ nói:

- Cảm ơn!

Đinh. Thang máy lên rất nhanh, đã lên tới tầng hai mươi sáu. Nữ tử mỉm cười nói:

- Tôi tên Liễu Liễu, làm ở bộ phận hành chính, về sau có gì cần giúp đỡ cứ tới tìm tôi.

- Tốt!

Tề Nhạc ngoài miệng nói thế, ánh mắt lại nhìn thẳng. Đây là công ty thiết kế nội y sao? Lên tới tầng hai mươi sáu, đầu tiên hắn nhìn thấy một đại sảnh cực lớn, ở vị trí gần thang máy, có một nơi tiếp đãi, có hai mỹ nữ xinh đẹp tiếp đãi, đây không phải nguyên nhân khiến hắn kinh ngạc. Hắn kinh ngạc là, trong đại sảnh ba ngàn mét vuông này có một nơi, mà nói đó có thể tùy ý nhìn thấy mỹ nữ qua lại.

Các người mẫu mặc các loại nội y nóng bỏng muôn màu, sắc thái năm màu hiện rõ, từng món đồ lót kiểu dáng mới lạ, làm cho Tề Nhạc mở rộng tầm mắt. Đúng như lời Lam Nhã nói, công ty này không có nhân viên nam, các nữ nhân viên đang bận rộn, có tụ lại thảo luận với nhau, có người đang nhìn máy tính xem gì đó, mỗi người đều đang làm công tác của mình.

Các loại nội y khác nhau đặt lên bàn có thể tùy ý thấy được, Tề Nhạc vô ý thức che mũi mình lại, ngàn vạn lần dừng chảy máu mũi ah! Trời ạ! Thật sự là quá, quá, quá thoải mái. Nếu như những mỹ nữ kia mặc những món này vào thì đẹp ra sao?

- Tiên sinh, xin hỏi ngài có việc gì thế?

Một âm thanh làm Tề Nhạc đang thừ người bừng tỉnh. Liễu Liễu đã không thấy đâu nữa, nói chuyện với hắn là một nữ tử ở nơi tiếp đãi, trong nụ cười tiêu chuẩn còn mang theo một ít trêu túc, nhưng cũng không có kinh ngạc, hiển nhiên phản ứng như Tề Nhạc nàng đã nhìn thấy nhiều lần.

- Ah! Tôi tới công tác, tôi tìm Lam quản lý.

Nữ tiếp đãi lặng đi một lúc.

- Anh nói cái gì? Công tác? Anh...

Tề Nhạc thở sâu, vội vàng bình phục tâm tình kích động của mình, mĩm cười, nói:

- Vâng, tôi là nhà thiết kế nội y mới, xin hỏi Lam quản lý có đây không?

Nữ tiếp đãi lâm vào ngây ngốc hai giây, có chút thất thần nói:

- Ah! Có, có, anh chờ một chút.

Cầm lấy điện thoại trước người, ấn mấy cái nút. Ánh mắt nữ tiếp đãi bên cạnh nhìn Tề Nhạc cũng biến đổi.

Trong nội tâm Tề Nhạc cười khổ, không thể cứ gặp ai cũng giải thích được, tùy tiện, các nàng nghĩ thế nào thì nghĩ.

- Lam tổng, ngài khỏe chứ, có vị tiên sinh nói tới công tác, ah, tốt, tốt.

Cúp điện thoại, nữ tiếp đãi nhìn Tề Nhạc nói:

- Tiên sinh, mời đi theo tôi.

Vừa nói, nàng đi vào bên trong.

Tề Nhạc đi theo nữ tiếp đãi, hắn xuất hiện, lập tức khiến rất nhiều nữ nhân viên trong đại sảnh chú ý, ở chỗ này, nam nhân tuyệt đối là động vật hi hữu, trong lúc nhất thời, lập tức bàn luận về chủ đề Tề Nhạc, nữ nhân luôn có chút bát quái, cho nên các loại thuyết pháp nói ra.

Tuy da mặt Tề Nhạc rất dầy, nhưng cả trăm ánh mắt nhìn chằm chằm vào như đao, da đầu vẫn tê rần, trong nội tâm mặc niệm, sẽ tốt thôi, hết thảy đều tốt, thích ứng là tốt rồi. Vì giảm bớt xấu hổ của mình, hắn nói với nữ tiếp đãi:

- Tôi là Tề Nhạc, còn không có hỏi tên cô?

Nữ tiếp đãi liếc hắn một cái, nói:

- Tôi là Quan Oánh, công tác ở bộ phận tiếp đãi.

Mấy chữ đơn giản, dường như nàng không muốn nói thêm cái gì với Tề Nhạc, bước đi nhanh hơn.

Hai người đi tới một cái đại sảnh, Tề Nhạc nhìn thấy một thang máy khác, hiển nhiên những tầng khác không có, trách không được vừa rồi trong thang máy chỉ thấy cao nhất là tầng hai mươi sáu, xem ra chỉ có từ nơi này mới có thể lên tới tầng cao nhất. Quan Oánh bấm mật mã trên thang máy, cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.

...