...
- Anh vừa gọi tôi cái gì?
Tề Nhạc đi lên trước, cười hắc hắc, nói:
- Tên của cô có chút không xuôi, tôi cảm thấy gọi là Đình Đình không tệ, về sau tôi sẽ gọi cô như vậy, tôi nghĩ, cô nhất định không có ý kiến.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Chiếm tiện nghi của tôi, ba lần. Anh thiếu nợ tôi, phải nhớ thanh toán nha. Đi thôi, cho anh cơ hội mời tôi ăn bữa trưa, nhưng mà, có thể không tính vào trong ba lần đó, ba lần đó tôi phải ăn bữa tiệc lớn cơ.
- Chóng mặt, chưa thấy mỹ nữ nào tham ăn như cô vậy.
Tề Nhạc thật sự có chút bất đắc dĩ.
Văn Đình cười hì hì, nói:
- Mỹ nữ nha, chính là phải ăn nhiều dinh dưỡng mới được, như vậy mới có thể bảo trì hình dáng của mỹ nữ! Quỷ hẹp hòi, yên tâm tôi sẽ không ăn nhiều của anh đâu, buổi trưa hôm nay ăn mì sợi đi. Tôi hiểu rõ một nhà làm rất không tồi ah, lại ở gần công ty. Mỗi ngày ăn cơm căn tin, tôi ngán rồi. Đi thôi.
Vừa nói, nàng chủ động kéo tay Tề Nhạc, bước nhanh về hướng tây của tập đoàn Long Vực.
Đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống dưới đất, ánh mắt Hải Như Nguyệt nhìn xuống dưới lầu, từ nơi này có thể nhìn rõ bên dưới, người khác có lẽ không nhìn rõ tất cả, nhưng đối với nàng mà nói lại không có vấn đề gì. Lúc nàng nhìn thấy Văn Đình kéo tay Tề Nhạc, hào quang trong mắt ảm đạm nhiều, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hải Như Nguyệt, cô làm gì thế? Một côn đồ biến thành thế nào thì mắc mớ gì tới cô chứ?
Tiếng đập cửa vang lên, tinh thần Hải Như Nguyệt khẽ rung lên, nói:
- Mời vào.
Trương Thông Khiếu đẩy cửa vào, từ bên ngoài đi tới, hắn chau mày, cầm một cặp văn kiện ném lên bàn công tác trước mặt Hải Như Nguyệt.
- Như Nguyệt, em làm gì thế? Tề Nhạc kia còn chưa tốt nghiệp trung học, lại có ý đồ cưỡng gian bạn học ở đại học Thanh Bắc, bị trường đuổi ra ngoài, tại sao người như thế lại có thể trở thành trợ lý đặc biệt trong công ty được?
Hải Như Nguyệt kháng nghị.
- Anh ta bị oan uổng, anh ta căn bản cũng không có...
Trương Thông Khiếu giơ tay lên, ngăn nàng nói thêm cái gì đó.
- Như Nguyệt, em nói cho anh nghe. Anh cũng điều tra rõ mỹ nữ thủ hạ của Lam Nhã rồi, trước kia nàng là lão sư ở đại học Thanh Bắc, nàng rất không tồi, có thể xưng là thiếu nữ thiên tài. Nếu như tôi đoán không sai, nàng có quen Tề Nhạc từ trước. Vì lợi ích công ty, anh hy vọng em xử lý vấn đề Tề Nhạc thật cẩn thận, anh không hy vọng vì vấn đề tình cảm của em mà gây hại tới lợi ích công ty.
Hắn cũng không thật sự xuất phát từ công việc chung, sau khi cầm tư liệu của Tề Nhạc, cảm giác đầu tiên của hắn là Tề Nhạc không xứng với em gái của mình, hắn vô cùng quen thuộc Hải Như Nguyệt, từ thần thái của em gái này thì biết rõ nàng rất xem trọng nam nhân này, bởi vậy, hắn không thể không can thiệp vào, với tư cách là anh trai, hắn cũng giống như Cơ Đức muốn bảo hộ Minh Minh, vô ý thức bảo hộ em gái của mình.
Hải Như Nguyệt giận dữ nói:
- Anh à, chuyện của em không cần anh lo, em làm gì cũng có chừng mực.
Quang mang trong mắt Trương Thông Khiếu sáng rực.
- Như Nguyệt, công tử danh môn truy cầu em rất nhiều, trong đó cũng không ít người có tướng mạo tốt và thực tài, vì sao em lại vừa ý một nam nhân côn đồ như vậy chứ? Anh thật sự không hiểu được. Em là em của anh, anh không hy vọng em lâm vào trong bùn lầy mà không cứu em ra.
Hải Như Nguyệt nhìn Trương Thông Khiếu.
- Vậy anh muốn em làm cái gì?
Trương Thông Khiếu lạnh nhạt nói:
- Rất đơn giản, giải trừ chức vụ hiện giờ của anh ta, sau đó lập tức đuổi anh ta ra khỏi công ty, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất. Sau này em cũng không nên gặp lại nam nhân này.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, nụ cười của nàng mang theo vài phần buồn bã.
- Không gặp anh ta sao? Đây là chuyện không thể nào. Hiện tại anh ta đang ở trong biệt thự Long Vực, em nghĩ, chỉ cần em không chết, sợ rằng đời này em và anh ta không thể tách ra. Đây là số mệnh ah! Anh, thực xin lỗi, em không thể đáp ứng anh được. Em phải giữ anh ta ở bên cạnh. Bất luận trước kia anh ta là dạng người gì, kỳ thật, bản chất của anh ấy anh không nhìn rõ được. Em tin tưởng, anh ta tốt hơn so với bất cứ công tử danh môn nào. Anh không nhìn thấy mặt tốt của anh ta, chỉ thấy những vết bẩn trước đó thôi, kỳ thật...
- Như Nguyệt.
Trương Thông Khiếu giật mình đang nhìn mình muội muội, thanh âm trực tiếp đề cao một Baidu:
- Ngươi đây là như thế nào, ta còn là lần đầu tiên chứng kiến ngươi như thế làm một nam nhân nói lời nói. Nói cho ta biết, các ngươi tầm đó đến cùng phát triển tới trình độ nào. Đã ngươi như vậy yêu hắn, vì cái gì còn lại để cho hắn và biệt nữ người cùng một chỗ đi ra ngoài, Như Nguyệt ah! Hắn thực sự tốt như vậy sao?
Hải Như Nguyệt tiến lên vài bước, tựa đầu vào ngực Trương Thông Khiếu, ôm anh của mình, tâm của nàng không kiên cường bằng bề ngoài của mình.
- Anh, em không biết cảm tình của mình với anh ta là thế nào, em cũng không muốn lừa anh, anh ta đúng là có bạn gái rồi, hơn nữa bạn gái của anh ta là bạn tốt của em. Nhưng mà, trong nội tâm của em lại không thể bỏ thân ảnh của anh ta trong lòng. Có một số việc không thể nói cho anh biết. Anh ơi, em chỉ có thể nói, chỉ sợ đời này em không thể quên anh ta. Nhưng mà, em lại không biết đối mặt với anh ta thế nào. Thời điểm ban đầu khi gặp anh ấy, em cũng có cảm giác như anh, thậm chí còn ác liệt hơn cảm giác của anh bây giờ. Nhưng mà, hơn nửa năm không ngừng tiếp xúc, biến hóa trên người của anh ta nhanh tới mức khó tin, nhưng mà, tất cả những chuyện này tồn tại thật sự. Có lẽ là do em quá quan tâm nên mới phát sinh, ngay cả em, cũng bất tri bất giác rơi vào trong đó.
Trương Thông Khiếu ôm Hải Như Nguyệt, hắn hiểu thống khổ của em gái mình, than nhẹ một tiếng, nói:
- Em gái ngốc, em chân ái với anh ta. Tuy anh không biết tiểu tử kia có gì hấp dẫn em như vậy, nhưng anh có thể khẳng định, em đã vì anh ta mà trả giá tình cảm của mình. Đã yêu thật sâu rồi, vậy em cho anh biết! Anh tin tưởng lựa chọn của em là chính xác. Cũng giống như những quyết định chính xác khi em đưa tập đoàn Long Vực này phát triển, từ một công ty phát triển thành tập đoàn có mười bảy công ty con, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, em đã làm ra thành tích mà cha đã phấn đấu mấy chục năm cũng không làm được. Chẳng lẽ đối mặt với cảm tình, em lại lùi bước sao?
- Em không biết, em không biết...
Nước mắt của Hải Như Nguyệt, nước mắt của long, thấm ướt vạt áo trước ngực Trương Thông Khiếu. Tâm tình của nàng rất phức tạp, tư vị tâm loạn như ma cũng không hơn gì, nhưng mà, nàng bây giờ chỉ có thể tự thừa nhận thôi. Nàng cũng không muốn anh mình biết rõ những chuyện về Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Bởi vì biết rõ càng nhiều, càng nguy hiểm hơn.
- Như Nguyệt, em không sao chứ.
Đột nhiên cửa vừa mở ra, thân ảnh của Tề Nhạc lóe lên, tiến vào bên trong, tốc độ nhanh như thiểm điện kia khiến ánh mắt Trương Thông Khiếu có chút ngưng tụ.
...