Chương 692


...

Chương 696

Tất cả mọi người đều run sợ nhìn người này.

Thì bọn họ phát hiện người đầy sát khí tiến vào phòng còn đẹp trai hơn Hoắc Kiêu, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen kiểu dáng đơn giản, nhưng chiếc đồng hồ đeo treo cổ tay đã thể hiện rõ địa vị của hắn.

Hắn ssi vào phòng sau khi nhìn thấy Hoắc Kiêu bị mình đánh trúng, khuôn mặt lạnh lẽo không có chút cảm xúc giống như tử thần chui ra từ trong địa ngục, hắn từng bước từng bước đi về phía Hoắc Kiêu.

Mọi người: “…”

Rốt cục Hoắc Kiêu cũng phục hồi tinh thần lại, ôm đầu chảy máu cũng bắt đầu hoảng sợ: “Hoắc Tư Tước, anh muốn làm gì? Anh có tin tôi sẽ giết chị ta ngay bây giờ không?”

Hoắc Kiêu vẫn đang nắm tay Ôn Hủ Hủ, sau đó năm ngón tay đột nhiên hướng trên cổ cô!

Trong nháy mắt, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ đã biến thành màu xanh tím.

Cô nhào tới ôm chằm lấy hắn: “Đừng đánh nữa!”

Hoắc Kiêu đúng là đang tìm đường chết!

Đồng tử Hoắc Tư Tước co rụt lại, sau khi một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm, hoàn toàn không có ai thấy rõ hắn di chuyển như thế nào, một cái ghế dựa đột nhiên bay tới đỉnh đầu Hoắc Kiêu sau đó mạnh mẽ đập xuống.

“——! Bốp”

Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu Hoắc Kiêu nổ đầy đom đóm, ngã khuỵu xuống đất.

Mẹ ơi, quá bạo lực!

Còn tàn nhẫn gấp mười lần Hoắc Kiêu.

Người trong phòng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng mà đây vẫn chưa phải kết thúc, sau khi đập nát cái ghế kia, trong đôi mắt màu đỏ tươi của người đàn ông đã không còn nhìn thấy chút ánh sáng nào nữa, hắn lại tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả từ trên bàn trà.

Một giây sau, hắn lập tức cắt mấy ngón tay vừa rồi Hoắc Kiêu tóm lấy Ôn Hủ Hủ.

“A——”

Lúc này, phụ nữ trong phòng đã ôm đầu lớn tiếng thét chói tai.

Bởi vì hình ảnh này quá đẫm máu quá thô bạo, hành động thường ngày của Hoắc Kiêu ở đây so ra chẳng là gì.

Ôn Hủ Hủ cũng sợ ngây người!

Lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy Hoắc Tư Tước ra tay tàn nhẫn như vậy, lần trước là lúc năm tuổi cô nhìn thấy hắn giết chó.

Ôn Hủ Hủ rùng mình một cái, một giọt chất lỏng sền sệt văng tới dính vào mặt cô, cô run rẩy, ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng quên mất.

Cho đến khi Hoắc Kiêu bị cắt đứt ngón tay, hắn ta đau đớn nằm lăn lội trên mặt đất.

Thế nhưng Hoắc Tư Tước vẫn chưa chịu buông tha cho hắn ta, không chút suy nghĩ kéo một cái ghế khác nệm lên người Hoắc Kiêu, lúc này mắt cô mới cử động.

“Đừng… Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết…”

“Tôi vốn không có ý định cho mày sống.”

...