...
Chương 467
Quả nhiên ba giây sau, tiếng khóc long trời lở đất của cô bé lại xuất hiện: “Mẹ ơi, con muốn mẹ——”
Tiểu Nhược Nhược nghẹn ngào đau khổ, cô bé đẩy anh trai ra, không cần cái gì cả, như thể cô bé đang phải chịu một tổn thương lớn vậy, sau đó chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần mềm mại.
Hoắc Tư Tước giậm chân chỉ đành đuổi theo.
Vài phút sau, rốt cục hắn cũng bắt được Tiểu Bánh Bao ở trong đại sảnh dưới lầu đang khóc ầm ĩ như mẹ cô đã không còn, sau đó hắn một tay xách cô vào trong ngực mình.
“Được rồi, là chú sai rồi, chú không nên hét lên với con, không nên nói con khóc khó nghe, chú xin lỗi con, đừng khóc nữa có được không?”
Hoắc Tư Tước sắp quỳ lạy nhóc con này rồi!
Đường đường là bá chủ trong giới thương nghiệp, lần đầu tiên phải nhỏ giọng dỗ dành người khác như vậy, còn ôm tất cả lỗi lầm lên người mình.
Tiểu Nhược Nhược thấy vậy, tuy nước mắt vẫn còn lạch cạch rơi từ đôi mắt to long lanh của cô bé, nhưng được nằm trong vòng ôm của ba, tiếng khóc đã không còn đáng sợ nữa.
“Con… Con muốn mẹ.”
“Chú biết rồi, cho nên đợi lát nữa chú sẽ đi đưa mẹ con trở về, được không?” Hoắc Tư Tước nhẫn nại dỗ dành.
Lúc này cô nhóc mới chớp chớp đôi mắt to đang rưng rưng nước mắt, sau đó không khóc nữa.
Tuy nhiên biểu cảm của cô bé vẫn rất bi thương.
“Chú có thể đảm bảo với con chứ? Con vừa có một giấc mơ rất đáng sợ, con mơ thấy mẹ mất rồi, chú, con không thể không có mẹ, nếu không có mẹ thì Nhược Nhược sẽ trở thành một đứa trẻ không ai cần cả.”
“……”
Đây là kiểu con nít gì vậy? Mới năm tuổi, sao lại nói như vậy?
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Muốn lại răn dạy cô bé vài câu, nhưng nhìn thấy đôi mắt to đầy nước mắt của cô, còn lộ ra vẻ bi thương hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của cô bé.
Đột nhiên, hắn không nói nên lời.
Đúng vậy, đứa trẻ này không có ba, cô bé không có cảm giác an toàn cũng không có gì lạ.
“Không, nếu mẹ con không còn, thì không phải còn có chú sao, chú nuôi con.” Hoắc Tư Tước hiếm khi rộng lượng an ủi cô bé một câu.
Đương nhiên đây cũng là đùa giỡn, người phụ nữ kia sao có thể không có ở đây chứ?
Ôn Hủ Hủ giống như cỏ dại, đi đâu cũng có thể ngoan cường sinh trưởng, đánh cũng đánh không chết, giống như năm đó cô lẩn trốn vậy.
Hoắc Tư Tước nhớ tới chuyện này, vẫn có chút tức giận.
Cũng may cô nhóc nghe câu này của hắn, không khóc nháo nữa, sau đó Hoắc Tư Tước giao cô cho hai đứa con trai, dặn dò bọn họ chăm sóc tốt cho em gái, rồi hắn lên lầu ba.
Đi lên, đúng lúc điện thoại di động lại vang lên.
“Alo?”
“Trời ạ, tổng giám đốc, anh vừa đi đâu vậy? Sao gọi cho anh mãi mà anh không nghe máy, bệnh viện bên này xảy ra chuyện rồi!”
...