Chương 573


...

Chương 577

Tên hồ ly già này quả nhiên vẫn đề phòng cô.

Ôn Hủ Hủ nhíu mày.

”Xem ra lần này chúng ta không kiếm được tiền rồi, thời gian của thời hạn giao hàng thường rất dài, bên phía Thương Khung còn chưa xác định, có ai có tiền lại đi mua thứ đồ hỏng này không?”

Sau khi Lâm Ân rời đi, Ôn Hủ Hủ nhịn không được mà bực tức nói.

Ôn Cận vẫn không nói gì.

Hoặc có thể nói cậu căn bản nghe không hiểu, ánh mắt mông lung nhìn cô.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì tâm trạng càng tệ hơn.

”Sao em không nói gì? Không phải em học tài chính kế toán sao? Những thứ này cũng không hiểu? Còn nữa, hôm qua lúc em phân tích những bất lợi mà Hoắc thị gây ra cho chúng ta không phải nói rất rành mạch sao?”

”…”

Mắt thường cũng có thể thấy Ôn Cận đang lúng túng, cuối cùng thiếu niên đứng sau lưng cô cũng khó khăn nói một câu: ”Em chỉ sợ… sợ ảnh hưởng đến phán đoán của chị.”

Ôn Hủ Hủ nhíu mày: ”Sợ cái gì? Chúng ta là chị em, gặp chuyện vốn nên thương lượng với nhau, nói sai cũng không sao.”

Ôn Cận: ”…”

Một lúc lâu sau cậu mới đứng đó gật nhẹ đầu, sau đó lấy điện thoại ra.

Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng mọi người cũng xuất phát, mà Ôn Hủ Hủ, sau nhiều lần trải nghiệm, cuối cùng cũng bước chân vào phố Wall nổi tiếng dưới danh nghĩa một nhà đầu tư thương mại tài chính.

*

Trong nước, tòa nhà Hoắc thị.

Lúc Hoắc Tư Tước đến công ty đã là đêm khuya.

Nhưng giờ này, vì nhận được tin hắn sẽ về nên đèn ở tầng cao nhất vẫn còn sáng trưng, mà trong phòng họp cấp cao cũng ngồi chật cứng.

Từng người nhìn như chuẩn bị đi vào phiên tòa xét xử.

Xét xử ai?

Xét xử Hoắc Tư Tước hắn sao?

Người đàn ông mệt mỏi tiến vào phòng, hắn không vội làm việc mà trước tiên rót cho mình một cốc cà phê rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, không chút quan tâm đến phòng họp bên kia.

Vận động quá độ đúng là có chút mệt mỏi.

Lâm Tử Dương đợi trái đợi phải cũng không đợi được hắn, anh ta đi vào nhìn thử, vừa vào đã thiếu chút nữa quỳ xuống lạy ông nội này!

”Tổng giám đốc, ngài còn có tâm trạng uống cà phê sao? Các cổ đông đều đang chờ ngài trong phòng họp, ông Hoắc cũng ở đây!”

”Cái gì?”

Lời này khiến người đàn ông đang ngồi trên sopha nhíu mày.

Còn dám kéo cả ông cụ nhà hắn đến đây?

Xem ra mấy lão già kia lâu rồi chưa bị răn đe nên lại ngứa da rồi thì phải?

...