...
Chương 443
Lại phát hiện ra rằng, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đã đi vào vườn hoa không biết từ lúc nào, lúc này, sau khi nhìn thấy cô thì ngạc nhiên đi tới.
“Tôi là Ôn Hủ Hủ, cậu là?”
“Tốt quá, Ôn sư tỷ, tôi là học sinh của bác sĩ Kim, chị quên rồi sao?” Người này vội vàng lấy thẻ công tác ra đưa cho Ôn Hủ Hủ.
Học sinh của bác sĩ Kim?
Ôn Hủ Hủ suy nghĩ, muốn tìm ra tin tức liên quan đến chàng trai trẻ này từ trong đầu của mình.
Nhưng rất đáng tiếc, do thời gian cô học với bác sĩ Kim không dài nên cô không nhớ ra được người gọi là sư đệ này, nhưng bởi vì cậu ta nhắc đến bác sĩ Kim nên cô vẫn rất khách sáo gật đầu với cậu ta.
“Xin chào, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ừm, là thế này, trước khi đi bác sĩ Kim đã giao cuốn sách tâm lý này cho tôi, cô ấy dặn tôi bảo tôi nhất định phải tìm được chị, sau đó đưa cuốn sách này cho chị.”
Bỗng nhiên chàng trai trẻ lấy ra một cuốn sách.
Ôn Hủ Hủ sững sờ.
“Đi?” Nghe thấy chữ này cô rất ngạc nhiên, “Bác sĩ Kim đi rồi sao? Bà ấy đi đâu?”
Ôn Hủ Hủ vẫn có cảm tình với người bác sĩ này, thứ nhất bà ấy là bạn tốt của mẹ cô khi còn sống;
Mà nguyên nhân thứ hai lại là vì năm đó bà ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều, không những cứu bốn mẹ con họ mà còn sắp xếp cho cô bí mật đưa hai con ra nước ngoài.
Đây là người mà cô biết ơn suốt đời.
Nhưng, chàng trai này lại nói với cô một chuyện rất đáng tiếc.
“Phải, cô ấy đi rồi, chuyển đến tỉnh khác, nhưng cô ấy nói nếu sư tỷ nhớ cô ấy thì có thể gọi điện thoại cho cô ấy, cũng có thể đi tìm cô ấy bất cứ lúc nào.”
“Thật?”
“Đương nhiên, học sinh mà bác sĩ Kim luôn thích chính là chị, nếu không cũng sẽ không đặc biệt dặn dò tôi mang cuốn sách này cho chị, nhưng tôi đã tìm chị rất lâu cũng không tìm được, cũng may hôm nay tôi đi theo người nhà đến đây chúc mừng sinh nhật thì gặp được chị.”
Biểu hiện của chàng trai này luôn rất kích động, khi cậu ta nói làm thế nào tìm được Ôn Hủ Hủ thì vui mừng giống như một đứa trẻ, lộ ra hàm răng trắng rất đẹp.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể cảm ơn nhận cuốn sách trong tay cậu ta.
“Thật vất vả cho cậu rồi.”
“Không vất vả không vất vả, bác sĩ Kim nói cuốn sách này rất quan trọng, bên trong có phương pháp điều trị bệnh tâm thần phân liệt di truyền theo gen mà chị muốn tìm, chị có thể đọc kỹ.”
“…”
Trong vài giây, cầm cuốn sách này Ôn Hủ Hủ lại không nhớ được có phải mình đã nói lời này với bác sĩ Kim hay không.
Cô thật sự tìm bà ấy hỏi về phương pháp điều trị phương diện này sao?
“Sư tỷ, tôi có thể hỏi một chút không? Bệnh nhân mắc bệnh này là ai vậy?”
“Cái gì?”
“Chính là bệnh tâm thần phân liệt di truyền theo gen này, bác sĩ Kim nói đó là một người rất quan trọng với chị, chị luôn đang tìm kiếm mấy năm nay, có thể nói một chút là ai không? Tôi cũng học chuyên ngành tâm lý và từng du học ở nước ngoài, căn bệnh này rất hiếm gặp có lẽ tôi có thể giúp được chị.”
Người sinh viên lại hỏi rõ ràng, nghe như cảm giác rất quan tâm.
...