...
Chương 447
Quá tàn nhẫn, quá đáng sợ!
Lúc này các khách mới cũng chạy đến, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này ở cổng vườn hoa, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.
Chỉ có ông cụ, sau khi đi đến nhìn thấy tình hình bên trong như thế ông ta lập tức bảo người đến đưa Ôn Hủ Hủ đang nằm trong vũng máu đi đến bệnh viện cấp cứu.
Còn con trai ông ta, sau khi giải tán tất cả mọi người ông ta mới chậm rãi đi tới.
“Tư Tước…”
“…”
Không có ai nói chuyện, người đàn ông vẫn nửa quỳ ở nơi đó giống như linh hồn đã không còn ở trong người mình, hắn ngơ ngác nhìn đôi bàn tay đỏ thẫm của mình, gương mặt tuấn tú tái nhợt giống như người chết.
“Được rồi, chuyện đều đã qua rồi, sẽ không có ai biết bí mật này của con.” Ông cụ thử khuyên bảo.
Quả nhiên, câu nói này đã khiến hắn đau nhói, nhất là hai chữ “bí mật” đó, làm cho hắn giống như bị thứ gì đó đâm vào, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông ta với ánh mắt vô cùng đáng sợ!
“Sẽ không có ai biết ư? Vừa rồi không phải suýt nữa cả thành phố đều biết rồi sao? Từ lâu tôi đã nói, ông nên giết tôi đi, ông còn giữ tôi lại trên thế giới này làm gì?”
“Hoắc Tư Tước! Con tỉnh táo một chút, người sống đều không phải vì mình, nếu con thật sự cảm thấy không thể nào tha thứ cho bản thân, vậy thì con nên sống cho những người mà con mắc nợ xem, con đừng quên mạng sống của con là đổi lại từ mạng sống của họ!!”
Ông cụ cũng tức giận.
Ông ta lạnh lùng ngắt lời con trai, chửi hắn không hề nể nang, khi chửi đến mạng sống của hắn làm sao có được thì ông lão tóc bạc phơ cũng tức đến mức thở không nổi.
Trong đôi mắt đục ngầu ấy càng đỏ hơn!
Phải, ông ta sống rất mệt, trong cái nhà này ai mà không mệt?
Họ tìm đủ mọi cách để giấu kín cho hắn, giúp đỡ để cho hắn trở về quỹ đạo của người bình thường, trong cái nhà này ai không kiệt sức? Ai không hy sinh to lớn?
“Ba biết hôm nay con bị kích thích bởi con nhóc đó, nhưng con có từng nghĩ đến chưa? Ngay cả nó đến chết cũng muốn giữ bí mật của con, thì tại sao con còn muốn tự trách mình ở đây? Lẽ nào, điều bây giờ con nên làm không phải là nên bảo vệ nó thật tốt sao?
Cuối cùng ông cụ vẫn nói câu này.
Cho dù lúc này ông là người rất không muốn nhắc đến người này, càng không muốn nhắc đến hai chữ “bảo vệ”.
Quả nhiên vừa nhắc đến, đôi mắt đỏ ngầu của con trai bắt đầu từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo, vẻ mặt điên cuồng vừa rồi cũng dần trở lại bình thường.
“Tôi biết rồi.”
Hắn đứng lên, mấy phút ngắn ngủi, giọng nói lạnh lùng dứt khoát, vẻ mặt lạnh lùng kèo theo vẻ xơ xác tiêu điều, ngay sau đó hoàn toàn trở lại trạng thái đế vương lập tay che trời.
Sau đó hắn rời đi.
Ông cụ nhìn bóng lưng hắn, ngón tay nắm chặt cây gậy.
Một lát sau, quản gia Hà Đình Ngọc tiến vào, nhìn thấy thần sắc ông ta không đúng, vội vàng hỏi: “Là xảy ra chuyện gì sao? Thiếu gia thế nào? Tại sao con bé lại biết những chuyện này? Trước giờ chúng ta không hề hay biết.”
Ông ta hỏi liên tiếp mấy cấu, tất cả đều là những gì ông ta rất muốn biết.
...