...
Chương 601
Nhưng người phụ nữ kia thì tốt rồi, ròng rã hai tháng không xuất hiện, không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi lấy một cuộc, bây giờ thì hay rồi, nói muốn gặp con là gặp sao?
Cô cho rằng mình là ai?
Ôn Hủ Hủ tự mình đưa Hoắc Dận đi nhà trẻ.
Vẫn là nhà trẻ kia, nhưng giáo viên và viện trưởng đã đổi thành người khác, biến thành người tập đoàn Hoắc thị tự mình tuyển dụng.
”Mẹ, mẹ nhớ buổi chiều đến đón tụi con nha.”
Sau khi mẹ con làm hòa, Tiểu Nhược Nhược lại quay lại làm tiểu thiên sứ đáng yêu quấn quýt bên cô, lúc vào nhà trẻ, cô bé đáng yêu yêu cầu Ôn Hủ Hủ đến đón mình khi tan học.
Đương nhiên Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý.
”Ừm, đương nhiên rồi, lúc mẹ đến mẹ sẽ mang bánh gato ô mai bảo bối thích ăn nhất đến, còn Dận Dận, mẹ sẽ làm bánh đậu xanh con thích ăn nhất đến được không?”
”Được ạ.”
Cậu bé Hoắc Dận lạnh lùng cũng vui vẻ mỉm cười gật đầu.
Sau đó hai đứa nhỏ đi vào trong.
Ôn Hủ Hủ đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ rồi lập tức quay về, cô muốn khám cho Mặc Bảo đang ở nhà xem bé có vấn đề gì, tại sao đến bây giờ vẫn chưa khỏi.
Nhưng cô không ngờ, lúc cô quay lại biệt thự, bên ngoài cổng đã có thêm mấy người mặc áo đen đeo kính râm.
”Ôn tiểu thư, tổng giám đốc đã dặn, cô không thể đi vào đây.”
”Vì sao?” Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ”Tôi là mẹ đứa nhỏ, vì sao tôi không thể đi vào?”
”Tổng giám đốc nói cô tự nghĩ nguyên nhân, ngài ấy hi vọng cô lập tức rời đi, nếu không ngài ấy cho phép chúng tôi gặp cô ở đâu là ném ra ở đó!”
Khuôn mặt những vệ sĩ này lạnh như băng, lời nói ra cũng vừa lạnh lùng vừa vô tình.
Ôn Hủ Hủ như bị giáng một gậy vào đầu.
Muốn tự cô nghĩ nguyên nhân?
Chẳng lẽ hắn đang nói đến câu không cần con của cô?
Không, đó là cô nói bậy, không có chuyện cô không cần con được, những lời kia đều là những lời cô nói lúc nóng giận, lúc đó cô không suy nghĩ nên mới nói như vậy.
Ôn Hủ Hủ hốt hoảng, cô vội vội vàng vàng giải thích với họ: ”Không phải, mấy người nghe tôi nói, những lời kia đều là những lời nói nhảm khi tôi cãi nhau với tổng giám đốc của mấy người mà thôi, đó đều không phải thật.”
”Chúng tôi không biết cô đã nói gì với tổng giám đốc, bây giờ chúng tôi nhận được mệnh lệnh không cho phép cô đến gần nơi này nửa bước, Ôn tiểu thư, tốt nhất cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.”
Ngữ khí khi nói câu cuối cùng của những vệ sĩ này không chút khách sáo nào.
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt như giấy.
Người đàn ông kia phải hung ác với cô đến mức này sao?
Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn được, là do lúc trước cô nói những lời đó, cũng là do cô đã không quan tâm đến tụi nhỏ hai tháng này, bây giờ hắn không cho cô gặp cũng đâu có sai?
Ôn Hủ Hủ vô cùng tuyệt vọng, cô nhìn căn biệt thự này một lúc lâu rồi mới máy móc lê đôi chân như rót chì của mình rời đi như một con rối.
...